Truy Tìm Bức Tranh Thánh
Chương 20 :
Ngày đăng: 15:14 19/04/20
Adam tỉnh dậy và thấy mình trần truồng.
Anh nhìn quanh căn phòng đơn sơ nhưng khác với lúc ở nhà giam Pháp, lần này anh không thể thấy được mọi thứ phía sau mình: Tay, chân và người bị trói chặt bằng giấy ni lông vào một chiếc ghế đặt giữa phòng khiến anh không thể cử động được.
Khi nhìn lên Adam chỉ thấy được viên đại tá Pollard đang đứng bên cạnh. Vừa yên tâm khi thấy anh đã tỉnh lại, hắn liền nhanh chống quay gót ra khỏi phòng.
Adam quay đầu lại và nhìn thấy tất cả quần áo của mình được đặt trên gường tít tận góc cuối phòng. Anh cố dịch chuyển chiếc ghế nhưng chỉ lúc lắc được nó sang hai bên, sau vài phút anh chỉ tiến được về phía cửa có vài inch. Anh dùng hết sức cố nới lỏng sợi dây quanh cổ tay, cọ xát chúng vào ghế nhưng hai tay bị trói quá chặt nên chỉ nới lỏng được chút ít.
Sau mấy phút cố gắng không có kết quả, Adam phải dừng lại vì có tiếng mở cửa. Romanov đang bước vào. Theo sau hắn là một tên mà Adam không nhận ra. Tên thứ hai cầm một vật trông như hộp xì gà và ngồi xuống đâu đó phía sau Adam. Pollard đi sau tay cầm một bảng nhựa lớn.
Romanov nhìn lên thân hình trần truồng của Adam và mỉm cười khoái trá vì đang làm nhục anh. Hắn nói với một giọng nhẹ nhàng:
- Tên tôi là Alexander Petrovich Romanoy.
Adam nhìn thẳng vào địch thủ:
- Hoặc là Emmanuel Rosenbaum.
Hắn nói thêm trong khi bắt đầu xoay chiếc ghế:
- Rất tiếc vì chúng ta không thể bắt tay nhau được. Nhưng tôi thấy trong hoàn cảnh hiện nay thì mọi sự cẩn trọng nhất định là rất cần thiết. Trước hết tôi muốn chúc mừng ông vì đã lẩn tránh được khỏi tay tôi lâu đến thế. Nhưng bây giờ thì ông đã hiểu là tai mắt của tôi ở London cũng có thể gọi một cú điện thoại nhanh không kém người của các ông.
Adam hỏi:
- Tai mắt của các ông?
- Đừng có ngây thơ, đại úy. Ông phải hiểu vị trí của ông hiện nay không được hỏi mà chỉ trả lời câu hỏi thôi.
Adam nhìn chăm chú lên viên gạch trên tường phía trước tỏ ra không thèm để ý đến sự vòng vo của Romanov.
Hắn nói một cách gay gắt:
- Pollard, hãy đưa đại úy Scott ra giữa phòng. Hình như ông đã dịch chuyển được ít nhất là nửa mét định tẩu thoát.
Pollard tuân lệnh, hắn để tấm bảng nhựa lên sàn nhà rồi đẩy Adam cùng chiếc ghế lên giữa tấm bảng.
Romanov nói:
- Cảm ơn.
Hắn nói tiếp:
- Tôi nghĩ là ông đã gặp đại tá Pollard của chúng tôi. Tất nhiên đó không phải là một đại tá. Nhưng đó là một cái lon mà ông ta rất thích được đeo cho nên có dịp là chúng tôi phong chức cho ông ta ngay. Thực ra vị đại tá chân chính của chúng ta đã từng phục vụ cho quân đội Anh nhưng Hoàng gia và đất nước chỉ cho ông ta làm một anh lính trơn. Sau mười tám năm phục vụ trở về ông ta cũng vẫn là một người lính trơn. Mặc dù có một vết thương ở chân mà chẳng may lại không phải do kẻ thù của Triều đình gây ra cho nên ông ta không thể nào đòi được đồng lương hưu ít ỏi. Điều đó đã làm ông ta sống rất khó khăn. Nhưng như tôi đã giải thích, ông ta vẫn luôn luôn muốn được là một đại tá.
Romanov nói tiếp:
- Ông có ý tốt khi hỏi ông ta có phải phục vụ trong Trung đoàn Công tước York không. Nhưng bởi vì đại tá tài ba của chúng tôi đã phục vụ trong trung đoàn Jaket Xanh cho nên đó là cái cravat mà ông ta cảm thấy an toàn khi đeo.
Mắt Adam vẫn dán chặt vào tường.
- Bây giờ tôi thú nhận rằng chúng tôi đã nhầm lẫn treo ngược lá cờ Anh. Mặc dù Pollard lẽ ra phải phát hiện được điều đó mới phải, nhưng chúng tôi cũng phải cám ơn là ông cũng đã không nhận ra trước khi cửa xe đã được khóa lại.
- Tôi tin cô.
- Nhà của em ở ngay sau góc phố kia kìa.
Cô gái nói để anh yên tâm. Adam tin anh có thể đi xa đến đó nhưng khi họ đến được tòa nhà và nhìn thấy cầu thang Adam phải hít vào một hơi thật sâu.
Anh định bước vào cửa trước...
- Anh yêu, em sống ở tầng trên. Quang cảnh xung quanh đẹp lắm - rồi cô gái nói ra vấn đề thiết thực - nhưng em không biết nói với anh như thế nào, nhà này không có thang máy.
Adam không nói gì nhưng anh tựa người vào tường thở mạnh. Cô gái nói:
- Anh fatigúe (mệt) rồi.
Khi họ lên đến tầng hai thì gần như cô phải kéo lê Adam qua những bậc thang cuối cùng.
- Em thấy đêm nay anh không dậy nổi đâu, anh yêu - cô vừa nói vừa mở cửa phòng và bật đèn - tại buổi chiêu đãi đấy.
Cô bước vào, đi mấy bước nữa và bật thêm một đèn khác.
Adam lảo đảo đi trên chiếc ghế duy nhất anh thấy và ngồi phịch xuống. Sau đó cô gái đi vào phòng trong. Adam cố sức không ngủ thiếp đi trước khi cô quay ra.
Khi cô gái đứng dưới ánh đèn trước khung cửa, lần đầu tiên Adam được ngắm cô kỹ càng. Mái tóc vàng cắt gọn gàng và lượn sóng, chiếc áo bluđông đỏ và váy đen ngắn đến đầu gối bó sát người. Chiếc thắt lưng nhựa trắng to bản nổi bật trên vòng eo nhỏ nhắn. Cô đi đôi tất lưới đen, trong điều kiện bình thường đôi chân tuyệt đẹp này chắc hẳn phải làm anh rạo rực.
Cô gái khẽ lúc lắc đôi mông tiến đến cạnh Adam và quỳ xuống. Đôi mắt cô xanh biếc một cách kỳ lạ.
- Anh có thể đưa em hai trăm bây giờ được không?
Cô dịu dàng hỏi, tay vuốt nhẹ trên đùi anh.
Adam nói ngắn gọn:
- Tôi không có đồng nào cả.
- Cái gì?
Cô nói, lần đầu tiên nghe có vẻ giận dữ. Thọc tay vào túi áo trong của anh. Cô rút ra một cái ví dày cộp rồi dí vào mặt Adam, hỏi:
- Vậy thì cái gì đây? Em không chơi thế đâu nhé.
Anh mở ví ra, trong ví đầy tiền Pháp và mấy tờ tiền Anh. Adam đoán chắc viên đại tá vừa được trả tiền mặt cho việc phục vụ vừa rồi của hắn.
Adam rút ra hai tờ một trăm phơ răng trịnh trọng giơ lên.
- Có thế chứ.
Cô gái nói và biến mất vào phòng trong.
Adam nhanh chóng kiểm tra cái ví thấy có một bằng lái xe và hai thẻ tín phiếu mang tên thật của viên đại tá Albert Tomkins. Anh liếc nhìn xung quang: một chiếc giường đôi kê đầu quay vào tường chiếm phần lớn diện tích căn phòng. Cách chiếc ghế anh đang ngồi chỉ có một thứ đồ gỗ nội thất duy nhất là chiếc bàn trang điểm và một chiếc ghế con với miếng đệm nhung đỏ phía trên.