Truy Tìm Bức Tranh Thánh
Chương 9 :
Ngày đăng: 15:14 19/04/20
Viên hạ sĩ thì thầm vào tai Adam:
-Cho hắn ta chết đi, thưa ngài.
Adam lầu bầu và nhảy vào giữa vòng người:
-Không hòng thế đâu.
Người huấn luyện viên chắc nịch cuồn cuộn bắp thịt đang đứng chờ, nói:
-Thử vài vòng xem sao?
Adam nhún người vờn quanh người huấn luyện viên thể dục tìm cách ra đòn. Anh nhảy sang trái và bị đấm một quả trúng mũi như trời giáng. Viên thượng sĩ nói:
-Giơ cao tay lên!
Adam lại nhảy sang bên, giáng trúng cho tay huấn luyện viên một quả đấm vào giữa ngực nhưng liền sau đó bị chọc mạnh vào một bên đầu. Anh choáng váng, hai tai lùng bùng nhưng lần này đã kịp giơ nấm đấm lên phòng thủ trong khi liên tiếp bị bồi một nhát bên phải rồi một phát bên trái nữa.
-Ngài ngốc lắm, vấn đề là ở chỗ đó, thưa ngài. Thậm chí ngài không thể đấm thủng vỏ một cái bánh nướng nữa kia.
Adam giơ tay phải lên nhử rồi vung tay trái lấy hết sức đấm một quả đúng giữa cằm tay thượng sĩ, khiến anh ta loạng choạng rồi ngã dụi xuống.
Viên hạ sĩ đứng bên cạnh vòng dây cười khoái chí trong khi người huấn luyện viên vẫn chưa đứng dậy nổi. Cuối cùng anh ta cũng gượng đứng lên được.
Adam nói, hai tay giơ lên thủ thế:
-Rất tiếc.
-Đừng áy náy đồ ngốc.. thưa ngài. Quả là một cú đấm rất đẹp. Một cú nốc ao kỹ thuật, chính xác, vì thế tôi sẽ phải mất một hai ngày nữa mới có thể phục thù được.
Adam thở phào nhẹ nhõm và buông hai tay xuống.
-Nhưng như vậy không có nghĩa là ngài thoát đâu. Bây giờ đến bài tập thể lực dành cho anh. Bài tập chống hai tay hôn đất bắt đầu.
Suốt một giờ sau đó người huấn luyện viên truy đuổi, đá, thúc giục và hành Adam cho đến khi anh gục xuống sàn không cầm nổi một tờ báo nữa.
Anh ta nói:
-Không đến nỗi nào, thưa ngài. Tôi cảm thấy chắc chắn Bộ Ngoại giao sẽ có thể tìm được một chỗ thích hợp cho ngài. Cũng nhắc cho ngài là công việc đó cũng nhiều cái bẩn thỉu lắm, thậm chí ngài còn có dịp để cảm thấy xấu hổ nữa kia.
Adam nằm ngửa nói:
-Ông quả là một tay xu nịnh bật nhất, thượng sĩ ạ.
Người huấn luyện viên ra lệnh:
-Ngài đứng dậy đi chứ.
Adam cố hết sức lảo đảo ngồi dậy thật nhanh. Anh nói với người huấn luyện viên:
-Chớ có nói với tôi rằng - Rồi hai người cùng đồng thanh - Chính là sự phục hồi nhanh mới chứng tỏ thẻ lực chứ không phải là tốc độ.
Lúc quay lại phòng thay quần áo của câu lạc bộ Nữ hoàng, người huấn luyện viên nói:
-Thật tiếc là anh đã rời khỏi quân đội. Không có mấy sĩ quan có thể quật ngã tôi xuống sàn đâu - Anh ta đưa tay sờ nhẹ vào cầm - Như vậy chứng tỏ là tôi đã đánh giá thấp một kẻ đã sống sót sau chín tháng bị giam trong rừng rậm ở Chink. Vậy thì ta cũng hy vọng Bộ Ngoại giao cũng sẽ không đánh giá thấp anh.
Anh ta đứng lại cạnh tủ đựng đồ riêng của mình:
-Thứ Tư, cũng giờ này chứ?
-Thượng sĩ, thứ Tư không thể được. Có thể lúc đó tôi vẫn ở Geneva chưa về kịp.
-à ra bây giờ chúng ta hoàn toàn lượn lờ ở châu Âu thôi nhỉ?
Adam lờ đi như không nghe thấy câu nói chế nhạo.
-Có thể sáng thứ Năm nếu anh thấy tiện.
-Thứ Hai tới anh sẽ phải đến mấy lão lang băm để kiểm tra sức khỏe, nếu tôi nhớ không lầm.
-Đúng vậy.
-Vậy thì mười giờ sáng thứ Năm, như vậy anh sẽ có nghĩ thêm được một chút về cú móc phải của tôi.
Vị Chủ tịch đọc bản báo cáo trước mặt, có cái gì đó nghe không thật.
Ông ngước nhìn Romanov:
-Đúng vậy. Nhưng ngài Bischoff rất được việc. Mọi yêu cầu của tôi đều được đáp ứng.
-Mọi yêu cầu ư?
Ramanov đáp:
-Vâng.
Poskonov nói:
-Bischoff là một người tốt. Chính vì thế nên tôi mới giới thiệu anh tới đó đầu tiên.
Romanov hỏi:
-Ngoài việc ông ta là người tốt thì còn lý do gì khác để ông giới thiệu tôi đến đó nữa không?
Poskonov nói:
-Có năm lý do khác nữa, nhưng chúng ta không nên mất thì giờ nói đến chuyện đó trước khi anh tìm ra bức tranh.
Romanov quả quyết:
-Có lẽ tôi muốn mất thì giờ ngay lúc này hơn.
Ông lão nhướng lông mày:
-Tôi đã sống lâu hơn hai Romanov rồi và không muốn sống lâu hơn Romanov thứ ba nữa làm gì. Bây giờ hãy cứ gác lại đã, tôi tin rằng chúng ta sẽ đi đến một sự hiểu biết khi nào người ta thôi không chú ý tới anh nữa.
Romanov gật đầu.
-Vậy, có lẽ anh sẽ hài lòng khi biết rằng trong lúc anh đi vắng tôi cũng không hề lười biếng. Nhưng e rằng những kết quả của tôi cũng giống như cỗ máy kéo bóng lộn thôi.
Poskonov vẫy tay mời Romanov ngồi xuống một chiếc ghế rồi mới mở tập hồ sơ ra, lần này trông tập hồ sơ dày hơn lần trước nhiều. Ông bắt đầu:
-Thoạt tiên anh đã đưa cho tôi danh sách gồm mười bốn ngân hàng - Mười một trong số đó khẳng định không giữ bức tranh Thánh của Sa Hoàng.
Romanov hỏi:
-Tôi đã tự hỏi không hiểu có nên tin lời họ không?
Poskonov đáp:
-Không cần thiết. Nhưng công bằng mà nói người Thụy Sĩ thích nói dối hơn là dính vào chuyện này. Sớm muộn rồi cũng biết ai là kẻ nói dối thôi và tôi thì vẫn còn ngồi ở cái văn phòng điều hành tiền tệ của tám nước kia mà. Có thể tôi sẽ không sử dụng đến cái người ta gọi là sức mạnh tài chính nhưng vẫn có thể có một ảnh hưởng nào đó đến hệ thống tiền tệ của thế giới tư bản.
Romanov nói:
-Chúng ta vẫn còn lại ba ngân hàng phải không ạ?
-Đúng thế, thứ nhất là Bischoff et Cie, chỗ này anh đã đến rồi. Nhưng hai ngân hàng còn lại từ chối hợp tác.
-Tại sao ảnh hưởng của ông lại không với tới hai ngân hàng đó?
Poskonov đáp:
-Những lý do hiển nhiên nhất là có những ảnh hưởng khác mạnh hơn. Ví dụ nếu như nguồn tài chính lớn nhất của anh là dựa vào các gia đình Do Thái hoặc Mỹ chẳng hạn thì sẽ không có thế lực nào bắt anh chơi với Nga được nữa.
Romanov gật đầu, Poskonov tiếp tục nói:
-Trường hợp này là thế, nhưng vẫn còn cơ hội nữa là nếu như hai ngân hàng này giữ bức tranh Thánh và bởi vì họ sẽ không bao giờ chấp nhận Mẹ Nga của chúng ta tôi thì không chắc lắm là sẽ khuyên anh như thế nào.
Ông ngồi dựa lưng ra sau và chờ Romanov thấm thía những điều ông vừa nói.
Poskonov châm một điếu thuốc nữa rồi nói:
-Anh là người hay im lặng nhỉ.
Romanov nói:
-Ông đã gợi cho tôi một ý nghĩ. Tôi nghĩ người Mỹ gọi cái đó là một "cú bắn tầm xa" mới.
-Bóng chày là một món tôi chẳng bao giờ hiểu nổi, nhưng mặc dầu vậy tôi vẫn vui mừng được sử dụng nó vào một ngày nào đó. Mặc dầu tôi cũng không tin là anh còn cần đến cái này nữa, dẫu cho "cú bắn tầm xa" của anh có là cái gì chăng nữa - Ông rút một tờ giấy ra khỏi tập hồ sơ trước mặt và đưa cho Romanov. Trên đó có mấy chữ: Simon et Cie, Zurich (từ chối). Roget et Ci, Ceneva ( từ chối) - Không nghi ngờ gì về việc anh sẽ sớm quay lại Thụy Sĩ.
Romanov nhìn thẳng vào ông chủ tịch. Ông lão nhìn trả lại.
-Anh sẽ thấy là tôi không dễ dàng bị rũ đi như Anna Petrova đâu - ông nói thêm.