Truy Trục Du Hí – Trò Chơi Theo Đuổi (Trò Chơi Tình Nhân)

Chương 12 : Bằng bất cứ giá nào

Ngày đăng: 03:28 19/04/20


– Anh cũng phải có được trang viên Edinburgh –



“Chuyện rất nhỏ mà thôi.” Dạ Phong Vũ nhét điện thoại vào túi quần, “Người đại diện sẽ giúp tôi giải quyết.”



“Liên quan đến công việc?” Augustine tiếp tục hỏi.



Dạ Phong Vũ nhún vai: “Chuyện của tôi rất bình thường.”



“Nếu gặp chuyện gì khó giải quyết, lúc nào cũng có thể tới tìm tôi.” Augustine nói.



“Cám ơn.” Dạ Phong Vũ gật đầu, lại hỏi, “Xem hết ảnh rồi?”



“Rất đáng yêu.” Augustine cong khóe miệng một cái, “Tiểu Cookie.”



“Anh đại khái cần bao nhiêu thời gian, mới có thể quên chuyện này?” Dạ Phong Vũ đau đầu.



“Không biết.” Augustine trả lời, “Hơn nữa cho dù thật sự quên, về sau mỗi lần nhìn thấy Kate phu nhân, tôi đều có thể lại nhớ đến.”



Dạ Phong Vũ thở dài: “Tôi bắt đầu hối hận vì đã mời anh tham gia chuyến đi này.”



“Nhưng thực hiển nhiên, hối hận của cậu tới có chút muộn.” Augustine dương dương tự đắc cầm trong tay cái túi nhỏ, “Đây là hương vị mới Kate phu nhân tặng cho tôi, cookie vị cam ngọt.”



“Chúc hai người vui vẻ hưởng thụ.” Dạ Phong Vũ nhận thua, “Lát nữa cùng đến bờ biển không? Tôi muốn dẫn MOKA đi dạo.”



“Chắc là không có thời gian.” Augustine lắc đầu.



Dạ Phong Vũ hỏi: “Công việc lại gặp phiền toái?”



“Công việc vẫn luôn có không ít phiền toái, có điều không liên quan đến kế hoạch hôm nay.” Augustine cười cười, “Kate phu nhân muốn dạy tôi làm canh thịt bò khoai tây.”



Dạ Phong Vũ nhướng mi: “Xem ra anh thật sự khám phá được không ít lạc thú mới.”



“Tôi sẽ suy xét xây ở đây một tòa dinh thự.” Augustine nói, “Tương lai dùng khi nghỉ phép.”



“Thật ra không cần.” Dạ Phong Vũ đưa dây xích của MOKA cho anh, “Về sau mỗi năm họp mặt gia đình, đều hoan nghênh anh gia nhập.”



“Gâu gâu!” MOKA cảnh giác.



Mau thu lại dây xích của tui!




Tiếng khóc của cô bé càng lớn hơn nữa.



Không đạt được hiệu quả, Augustine vì vậy mà bắt đầu………. xấu hổ, hơn nữa còn cảm thấy mình vừa rồi tựa hồ có chút ngớ ngẩn.



Đầu sỏ gây chuyện bám ống quần anh, gâu gâu nhận sai.



“Tôi còn nghĩ anh lạc đường.” Dạ Phong Vũ đứng phía sau trêu chọc.



Augustine vội đưa cô bé qua.



“Xem ra MOKA lại gây họa.” Dạ Phong Vũ kiểm tra chân bị thương của cô bé một chút, thanh âm rất ôn hòa, “Chúng ta trở về băng bó, vẽ thêm cái huy chương dành cho người dũng cảm trên băng gạc.”



“Muốn màu hồng.” Cô bé tiếp tục nức nở.



“Được, màu hồng.” Dạ Phong Vũ ôm cô bé đi về, “Còn vẽ một quả dâu tây.”



Cô bé lau nước mắt, ngoan ngoãn tựa vào vai cậu: “Vâng.”



Augustine và MOKA nhìn nhau một cái.



Chó lớn quyến đoán vung bốn chân, chạy như điên đuổi theo chủ mới.



Augustine: “………”



Bởi vì mọi người đều rất mệt, cho nên bữa tối rất đơn giản. Ăn xong trở về phong ngủ nghỉ ngơi, Augustine tựa trên giường, dùng máy tính xem tài liệu quản gia gửi tới. Tư liệu về trang viên Edinburgh không nhiều, có điều đời sống của Yuhan phu nhân lại quá mức đặc sắc, tư liệu về bạn trai đã từng kết giao cơ bản có mấy chục trang. Đương nhiên, bởi vì đã nhận định quan hệ đặc thù của Augustine và Dạ Phong Vũ, cho nên quản gia cố ý thêm một phần tài liệu cuối cùng, tỉ mỉ liệt kê thông tin trong hai năm liền Yuhan phu nhân theo đuổi Dạ Phong Vũ, từ tin bát quái cho đến tin phỏng vấn chính thức, đều không ít.



“Ngày đầu tiên nghỉ phép trên đảo, cảm giác thế nào?” Giọng Phillip cao hứng phấn chấn, theo thường lệ mỗi ngày gọi một cuộc tới.



“Trong vòng ba ngày quay về Milan.” Augustine để máy tính sang một bên.



“Vì sao?” Phillip rên rỉ, “Em vừa mới hẹn người đẹp, cuối tuần đi xem biểu diễn.”



“Hai ngày.” Augustine mặt không chút thay đổi.



Phillip nghẹn ngào: “Em cần một cái lí do chính đáng.”



“Có liên quan đến trang viên, cùng với người đàn bà Paris phiền phức kia.” Augustine nhìn ra cửa sổ, ngọn đèn phòng ngủ bên cạnh mờ nhạt ấm áp, “Mặc kệ là trả giá bao nhiêu, anh cũng phải có được trang viên Edinburgh.”