Truy Trục Du Hí – Trò Chơi Theo Đuổi (Trò Chơi Tình Nhân)
Chương 17 : Về nước
Ngày đăng: 03:29 19/04/20
Edit & Beta: Cafesvictim
– Tình yêu sẽ khiến cuộc sống của anh càng thêm tuyệt vời –
“Anh thật sự muốn đi Mỹ?” Đêm trước khi đi, Phillip lại hỏi lại một lần.
“Đi Mỹ chứ không phải đi Sao Hỏa, anh không nghĩ là mày cần lải nhải nhiều đến vậy.” Augustine ngồi bên bàn, hờ hững lật xem tài liệu.
“Nhưng gần đây cũng không có việc gì, đáng để anh phải bay đến Mỹ.” Phillip cường điệu, “Huống hồ hai tháng tiếp theo, anh còn có rất nhiều hội nghị cần tham dự.”
“Mày có thể toàn quyền phụ trách.” Augustine đứng lên, “Không cần phải hỏi anh.”
“Được rồi, nhưng anh nên gọi điện thoại cho chị dâu.” Phillip nhắc nhở.
Augustine nhíu mày.
“Đây chính xác là phương thức đối xử với người yêu.” Phillip ở sau lưng anh nói, “Cho dù đang cãi nhau hay là chiến tranh lạnh, cũng phải để cho đối phương biết lịch trình của mình, trừ phi anh thật sự muốn chia tay.”
Phòng ngủ rất lớn, Augustine đứng bên cửa số, nhìn bụi hoa hồng xuất thần.
Simba chậm chậm đi tới, cổ họng phát ra tiếng gầm gừ.
“Mày nên nghỉ ngơi.” Augustine vỗ vỗ đầu nó, xoay người về tới bên cạnh bàn.
Phillip bình tĩnh đi ra cửa, giơ tay phải làm tư thế gọi điện.
Augustine: “………..”
Phillip lắc đầu, ra ngoài.
Giống như có thần giao cách cảm, trong khi Augustine còn chưa có nghĩ cho ra nên nói cái gì, điện thoại trên bàn đã sáng lên.
“Khuya rồi, hy vọng không có quấy rầy anh.” Dạ Phong Vũ ngồi trên ban công của gác xép, đang cùng MOKA ngắm sao.
“Đương nhiên không.” Vẻ mặt Augustine trở nên nhu hòa, “Tìm tôi có việc gì?”
“Vừa rồi Phillip gọi điện nói cho tôi, anh sẽ đi Mỹ.” Dạ Phong Vũ nói, “Ngày mai xuất phát sao?”
“Phải.” Augustine trả lời.
“Vậy lên đường suôn sẻ.” Dạ Phong Vũ cười cười, “Làm việc đừng quá mệt mỏi.”
“Gâu gâu gâu!” MOKA ghé đầu vào sát di động, rất nhiễu sự.
“Ngoan.” Dạ Phong Vũ đẩy đầu nó ra, “Không được liếm.”
Augustine hỏi: “Khi nào cậu về Trung Quốc?”
“Nửa tháng nữa.” Dạ Phong Vũ kéo MOKA về phòng, “Có lẽ trước đó, có một bộ ảnh quảng cáo phải chụp.”
“Sản phẩm thể thao?” Augustine tựa trên sô pha.
“No, cậu cần nắm chặt thời gian.” Bác sĩ Grater vỗ vỗ vai cậu ta, “Nếu không lãng phí mỗi một giây, Augustine đều có thể sẽ biết chuyện này.”
Phillip chấn động mãnh liệt, nhanh chóng vơ lấy điện thoại gọi đi.
“Xin chào.” Giọng Dạ Phong Vũ có chút lười biếng.
“Xin chào, khụ khụ.” Phillip ho khan, cân nhắc dùng từ một chút, “Cảm ơn bánh ngọt của cậu.”
“Đừng khách sáo.” Dạ Phong Vũ thực hiểu ý, “Tôi nghĩ Augustine tiên sinh có lẽ không vừa lòng bị chuyện này quấy rầy, cho nên chi bằng chúng ta cùng giữ bí mật?”
Phillip lập tức nhẹ nhàng thở ra.
“Tương lai nếu có thời gian, hoan nghênh anh tới Pháp làm khách.” Dạ Phong Vũ kéo MOKA vào sát người.
“Có thể mang theo Augustine không?” Phillip mắt sáng ngời, giống như phát hiện ra châu lục mới.
“Đương nhiên có thể.” Dạ Phong Vũ đáp ứng, “Có điều kì nghỉ của tôi chỉ còn một tuần, sau đó phải về tiếp tục làm việc.”
“Chúng tôi có thể đến Trung Quốc!” Phillip rất nghiêm túc.
“Được.” Dạ Phong Vũ cười cười: “Hoan nghênh.”
Lần quảng cáo sản phẩm thể thao này cần phải đến núi tuyết trước để chọn cảnh, tuy rằng Dạ Phong Vũ từ trước đến nay là người yêu thích vận động cực hạn, nhưng công ty vẫn chuẩn bị cho anh một tuần huấn luyện. Trải qua mười mấy giờ bay, Dạ Phong Vũ kéo vali, đi ra cửa, bởi vì hành trình được giữ bí mật, cho nên ngoài sân bay cũng không có fan đến đón.
“Anh họ.” Trình Hạ đang ở trong xe chờ anh.
“Xem ra tâm trạng em có vẻ rất tốt.” Dạ Phong Vũ đóng cửa xe, “Có bạn gái?”
“Không có.” Trình Hạ đưa tay thúc giục, “Mau cho em xem chữ kí!”
Dạ Phong Vũ cười lắc đầu, đưa tờ giấy có chữ kí cho cậu.
“Thật sự là Augustine a.” Trình Hạ nhận lấy bằng hai tay, rõ ràng kích động hưng phấn, quả thực như sắp khóc, “Về nhà nhất định phải treo tường.”
“Thích anh ta như vậy?” Dạ Phong Vũ trêu ghẹo.
“Đương nhiên, chẳng lẽ anh không thích?” Trình Hạ thật cẩn thận cất chữ kí đi, “Anh ta chính là thần tượng của em, hoàn toàn chính là nhân vật chỉ có thể xuất hiện trong phim.”
Dạ Phong Vũ cười cười, nằm trên ghế sau lười biếng ngủ gật: “Nếu tương lai còn có thể gặp mặt, anh sẽ giúp em chuyển lời. Bây giờ đi đón MOKA đi, anh muốn nghỉ một chút.”
Trải qua chuyến bay bằng kí gửi quá dài, đầu óc MOKA rõ ràng đã hơi lơ ngơ, vừa lên xe đã ghé vào ngực Dạ Phong Vũ, làm nũng cầu an ủi.
“Em nghĩ là một chú chó lớn uy phong lẫm lẫm.” Trình Hạ vừa lái xe vừa nói.
“MOKA thực uy phong.” Dạ Phong Vũ xoa cổ nó, ” Chỉ là bây giờ có chút choáng mà thôi, cần nghỉ ngơi ổn thỏa.”
“Ư ư ư.” MOKA hữu khí vô lực, thậm chí ngay cả thịt bò mĩ vị cũng đều không có hứng thú đến ăn.
“Vừa dịp, ngày mai có thể mang nó đến công ty.” Trình Hạ nói, “Vừa lúc có chuyên đề, cần một nhóc Alaska biểu diễn.”