Truy Trục Du Hí – Trò Chơi Theo Đuổi (Trò Chơi Tình Nhân)

Chương 25 : Nhưng anh họ còn đang sốt

Ngày đăng: 03:29 19/04/20


Edit & Beta: Cafesvictim



– Rốt cuộc là công việc quan trọng tới cỡ nào –



“Anh họ.” Trình Hạ nhận điện thoại xong, hơi buồn bực trở lại phòng nghỉ, “Vừa rồi Phillip gọi điện thoại tới đây, nói muốn mời chúng ta đến khách sạn ở.”



Dạ Phong Vũ miễn cưỡng tựa vào đầu giường: “Lý do là gì?”



“Nghe nói Augustine muốn bàn chuyện với anh.” Trình Hạ ngồi bên giường, “Nhưng không nói cho em biết là chuyện gì.”



“Không phải chuyện gì quan trọng.” Dạ Phong Vũ cười cười, “Chờ khi đi Thụy Sĩ rồi nói cũng được.”



“Chúng ta sẽ không đến khách sạn, đỡ phải lăn đi lăn lại.” Trình Hạ thử độ ấm trên trán anh, nhíu mày nói, “Vẫn còn sốt, rốt cuộc tối hôm qua các anh hàn huyên bao lâu chứ.”



“Ừ… Có hơi muộn.” Dạ Phong Vũ nằm lại, lười biếng ngáp.



Trình Hạ giúp anh đắp chăn, ra ban công gọi cho Phillip một cuộc.



“Không muốn đến?” Phillip đang lái xe, sau khi nghe được rất là giật mình.



“Không phải không muốn, có thể được Augustine tiên sinh cùng ngài mời, là vinh hạnh của chúng tôi.” Trình Hạ giải thích, “Nhưng anh họ còn đang sốt, bác sĩ dặn phải nghỉ ngơi trong phòng, tốt nhất không nên ra ngoài, hôm nay lại còn đang mưa, cho nên…”



“Khách sạn cũng có phòng.” Phillip ý đồ thuyết phục, “Thậm chí chúng tôi đã bao cả một tầng.”



Trình Hà thụ sủng nhược kinh, nhưng vẫn kiên định lựa chọn anh họ, như trước uyển chuyển từ chối.



Phillip: “……….”



“Chuyện gì?” Augustine hỏi.



Phillip cúp điện thoại, hồ nghi hỏi: “Tối hôm qua có phải anh đắc tội chị dâu không?”



Augustine nhíu mày: “Không muốn đến khách sạn?”



“Theo lí mà nói, người đang bị bệnh phát sốt đúng là không nên tùy tiện đi lại trong ngày mưa gió, phi thường có khoa học.” Thấy sắc mặt anh không tốt, Phillip lập tức tiến hành giải thích, để tránh cho xe bị dỡ xuống.



Nhưng tâm tình Augustine hiển nhiên không có vì vậy mà được cải thiện.



“Chị dâu rốt cuộc vì cái gì lại phát sốt?” Phillip tổ chức từ ngữ, “Có phải bởi vì tối hôm qua…. Hử?”



“Mày muốn nói cái gì?” Augustine lạnh lùng hỏi.



“OK, anh xác định muốn nói trắng ra như vậy?” Phillip hắng giọng một chút, “Ý em là, nếu tối hôm qua đã xảy ra một hồi tình ái điên cuồng, vậy hôm nay anh nên ở lại trang viên Ranto, em hoàn toàn có thể tự tay thu phục hội nghị này.”



Vẻ mặt Augustine cứng ngắc.
Augustine nắm cổ tay cậu, cúi đầu hôn xuống đôi môi có chút khô ráo kia.



Chỉ có kinh nghiệm từ tối hôm qua, hiển nhiên là không thể nào đủ dùng đối với việc nâng cao kĩ thuật hôn môi – động tác vẫn cứng ngắc, tình dục lại là không thể khống chế, Dạ Phong Vũ hơi hơi ngẩng đầu lên, mặc cho anh duyện cắn trước ngực mình, thở dốc lại động tình, cả người như là rơi xuống đám mây mềm mại.



Hai tay Augustine trên người cậu chạy loạn, tham lam tìm tòi tất cả xúc cảm tốt đẹp, lòng bàn tay theo vòng eo thẳng thắn trượt đến phía trong đùi non mẫn cảm, nhìn thấy vẻ mặt say mê của đối phương, tâm cũng theo đó xao động lên, chống đỡ thân thể muốn cởi bỏ cà vạt.



Dạ Phong Vũ lại xoay người ngăn chặn anh, giọng nói có chút lười biếng: “Không muốn.”



“Hử?” Augustine nắm cằm cậu, ánh mắt si mê.



“Đang ở trong nhà người khác.” Ngón tay Dạ Phong Vũ lướt qua cái mũi thẳng của anh.



Augustine cầm tay cậu, giọng nói bị tình dục đốt tới ám ách: “Vì sao không theo tôi về khách sạn?”



“Vì vậy mà tức giận sao?” Dạ Phong Vũ hỏi.



“Tôi muốn biết lí do.” Augustine khẽ cắn tai cậu.



Dạ Phong Vũ hỏi: “Anh sẽ ép buộc em sao?”



Không ngờ tới cậu sẽ hỏi như vậy, Augustine im lặng.



Dạ Phong Vũ chôn mặt ở cổ anh, rầu rĩ nói: “Khách sạn sẽ có phóng viên.”



“Chỉ vì như vậy?” Vẻ mặt Augustine hòa hoãn một chút, “Tôi có thể bao cả khách sạn, không có ai quấy rầy em nghỉ ngơi.”



“Nhưng trong trang viên cũng rất yên tĩnh.” Dạ Phong Vũ nắm cà vạt anh, “Đêm nay muốn ở lại không?”



Augustine gật đầu: “Ừ.”



Dạ Phong Vũ cong cong khóe miệng: “Vậy trước hết chúng ta phải nghĩ một cái cớ mới, trình bày với fan siêu cấp của anh.”



Mười phút sau, Augustine vẻ mặt bình tĩnh đi ra ngoài.



Phillip đang tựa vào hành lang – Trình Hạ vừa mới đi lấy đồ ăn khuya cho Dạ Phong Vũ, còn chưa về.



Augustine cùng cậu đối diện.



Nhìn thấy vết nhăn rõ ràng trên âu phục của anh, Phillip vui mừng: “Chỉ cần anh nguyện ý bảo trì tiến trình này, việc còn lại toàn bộ có thể giao cho em, chỉ là giải quyết mấy ông già không ra gì của tập đoàn tài chính mà thôi.” Đàm phán không xong thì đàm phán không xong, đánh một chút cũng hoàn toàn không thành vấn đề, ai bảo tâm trạng chúng ta tốt.



“Đêm nay Augustine tiên sinh vẫn muốn ở lại?” Trình Hạ trở về nghe được tin tức, ôm ấm đun nước quả thực muốn khóc, “Nhưng anh họ còn đang sốt.”



Rốt cuộc là có công việc quan trọng tới cỡ nào, không thể đợi cho khỏi hẳn rồi lại nói sao!