Truy Trục Du Hí – Trò Chơi Theo Đuổi (Trò Chơi Tình Nhân)
Chương 26 : Ngựa gỗ Dala
Ngày đăng: 03:29 19/04/20
Edit & Beta: Cafesvictim
– Một vấn đề không có đáp án –
Bữa khuya là chè hạt sen tuyết lê, rất có phong cách Trung Quốc.
Dạ Phong Vũ kéo rèm, đứng bên cửa sổ hít thở một chút – nằm trên giường hai ngày, cả người đều như bị rút hết khí lực.
“Xác định không cần về giường nghỉ ngơi?” Augustine từ phía sau ôm lấy cậu.
“Thỉnh thoảng hít thở chút không khí cũng không sao.” Dạ Phong Vũ quay đầu lại, “Sáng mai anh có việc gì không?”
“Có một cuộc họp, nhưng không quan trọng.” Augustine thắt chặt hai tay, ghé vào tai cậu nói nhỏ, “Những người khác có thể giải quyết.”
“Vì sao sáng mai tôi lại không thể tới phòng anh họ?” Phòng bên cạnh, Trình Hạ tỏ vẻ khó hiểu.
“Bởi vì Augustine……… bám giường.” Phillip đặt hay tay lên vai cậu, giọng rất là nghiêm túc, “Ở trong lâu đài, không ai dám quấy rầy giấc ngủ lúc sáng sớm của anh ấy.”
Trình Hạ rất là phiền muộn, vậy thì về khách sạn mà ngủ a, buổi sáng anh họ còn cần kiểm tra nhiệt độ với uống thuốc, nếu như Augustine tiên sinh muốn ngủ tới mười một giờ vậy phải làm sao.
Hạt sen rất mềm rất ngọt, Dạ Phong Vũ bón cho anh một thìa, sau đó hỏi: “Có thích không?”
Augustine rối rắm nuốt xuống: “Giống vị khoai tây ngọt nghiền.”
“Hình như anh không có hứng thú với đại đa số thức ăn.” Dạ Phong Vũ ngồi khoanh chân trên thảm trải sàn.
“Ngoại trừ Cookie vị cam ngọt của Kate phu nhân.” Augustine nhướng mi.
Dạ Phong Vũ lại xúc một thìa đưa qua.
Augustine nhíu mày, nhưng vẫn phối hợp ăn luôn, lần này cắn phải một miếng trần bì*, vẻ mặt rất là một lời khó nói hết.
(*Một vị thuốc đông y, là vỏ quýt sấy khô)
Dạ Phong Vũ cười thành tiếng.
Augustine đầu hàng: “Còn lại em có thể tự mình tận hưởng.”
Ăn xong một chén chè nóng hổi, sau lưng cũng tầng tầng mồ hôi. Tuy rằng thân thể vẫn còn đau nhức, nhưng tình trạng váng đầu lại cải thiện hơn nhiều. Thấy Augustine từ phòng tắm đi ra, Dạ Phong Vũ đưa màn hình điện thoại cho anh xem: “Nhìn này, MOKA tìm được bạn mới.”
“Ngày nào em cũng xem nó?” Augustine ngồi bên giường.
“Đây là nghĩa vụ của chủ nhân.” Dạ Phong Vũ lấy khăn tắm ra, giúp anh lau khô tóc.
Augustine kéo người vào lòng, vươn tay thử độ ấm cái trán cậu.
“Ngủ ngon.” Dạ Phong Vũ mở cửa xe, trở về trang viên một mình.
“Đi thôi, về.” Augustine dựa vào lưng ghế, giơ tay xoa huyệt thái dương.
“Vì sao không thể cùng về khách sạn?” Phillip rất không hiểu.
“Cần lí do sao?” Augustine hỏi.
“Đương nhiên cần a, các anh đang yêu.” Phillip buồn bực quay đầu, “Chẳng lẽ anh không muốn biết nguyên nhân?”
Augustine trầm mặc.
Phillip đơn giản gỡ dây an toàn, nghiêm túc nhìn anh.
Sau một lát, Augustine trả lời: “Anh đã hỏi rồi, có điều không nhận được đáp án.”
“Cho nên anh bỏ qua?” Phillip sâu sắc thở dài, “Tuy rằng em rất không muốn nói, nhưng nếu đổi thành người khác yêu đương, nhất định sẽ tìm cách khác để có được đáp án, cho đến khi giải quyết được vấn đề mới thôi, đây mới là phương thức ở chung chính xác của những người yêu nhau.”
Augustine tiện tay rút ra một cành hoa hồng.
“Trốn tránh và bỏ qua sẽ chỉ làm vấn đề ngày càng nhiều thêm.” Phillip rất có ý thức trách nhiệm, “Nếu anh cần, em có thể cũng cấp miễn phí dịch vụ cố vấn.”
Augustine nhíu mày: “Lái xe.”
Phillip hít sâu một hơi: “Nhưng em vừa mới chuẩn bị xong một bài thơ mười bốn câu, ít nhất nên để cho em đọc đoạn mở đầu.”
Augustine mệt mỏi nhắm mắt lại: “Lái xe!”
Phillip đành phải tâm không cam lòng không muốn ngồi về.
Xe chạy nhanh trên đường, khi rẽ vào khúc cua, một vật nhỏ lăn ra từ góc ghế. Augustine mở mắt, chỉ thấy tay mình đang nắm một con ngựa gỗ Dala, đồ lưu niệm mua ở quán nhỏ hôm nay.
Hình dạng thực bình thường, tay nghề thợ cũng hơi thô ráp, thế nhưng tâm trạng Augustine lại vì vậy mà tốt lên không ít. Thuận tay cầm lấy ngựa gỗ nhỏ, nhẹ nhàng đặt vào giữa bó hồng bên cạnh.
Phillip đang lái xe, đương nhiên sẽ không nhìn được tất cả, nhưng lại vô cùng nhạy cảm, từ kính chiếu hậu phát hiện khóe miệng Augustine giương lên, cùng ánh mắt rõ ràng ôn nhu hẳn đi.
A!
Tình yêu!
Phillip đỗ xe vững vàng trước cửa khách sạn Stockholm.
Thật sự là một chuyện khiến cho người ta khó nắm bắt!