Truy Trục Du Hí – Trò Chơi Theo Đuổi (Trò Chơi Tình Nhân)
Chương 27 : Có một vấn đề rắc rối
Ngày đăng: 03:29 19/04/20
Edit & Beta: Cafesvictim
– Là cơ hội để cậu thể hiện –
Phillip pha một ly cà phê, đặt lên bàn làm việc của anh.
“Cảm ơn.” Augustine bưng lên uống một ngụm, rất đắng, nhưng cũng rất có tác dụng nâng cao tinh thần.
“Kỳ thật sáng nay anh có thể nói với chị dâu, ngày mai có một buổi họp rất quan trọng phải tham gia, hôm nay không cần thiết phải ra ngoài đi chơi.” Phillip ngồi đối diện anh, “Hơn nửa đêm uống cà phê, không có lợi cho việc trị liệu suy nhược thần kinh của anh.”
“Anh còn cả đêm để xử lý việc này.” Augustine mở kẹp tài liệu.
“Nhưng đây là thời gian ngủ của người bình thường.” Phillip cường điệu.
“Vì sao cậu ấy không muốn về khách sạn với anh?” Augustine hỏi.
Đề tài chuyển rất nhanh, Phillip không thể không tự hỏi một chút, nhưng không đợi cậu tự hỏi ra kết quả, Augustine đã đổi ý: “Mày có thể ra ngoài.”
Sao có thể đuổi em ra ngoài chứ!
Phillip hơi bất mãn, lôi ghế lại bên cạnh bàn: “Nếu anh chịu nói ra mỗi một chi tiết trong chuyện yêu đương, em nhất định tận lực vì anh mà tìm ra đáp án.”
………..
Mười phút sau, Phillip ngồi xổm ở hành lang khách sạn, lệ rơi đầy mặt.
Rõ ràng chính là anh nhắc đến đề tài này trước, hơn nữa cho dù là trị bệnh, chẳng lẽ không nên giải thích bệnh trạng cho bác sĩ trước?
Huống chi đây còn là trị liệu tình yêu!
Trong trang viên Ranto, Trình Hạ cầm nhiệt kế quơ quơ: “Không tệ, đã sắp khỏi rồi.”
“Trong tư tưởng em, khi nào thì anh trở nên yếu ớt như vậy.” Dạ Phong Vũ vỗ vỗ cậu, “Cảm một chút thôi cũng có thể lo lắng.”
“Em vốn không lo.” Trình Hạ nghiêm túc ngồi bên giường, “Nhưng có Augustine tiên sinh ở đây, anh giống như thực dễ dàng phát sốt.”
“OK.” Dạ Phong Vũ đầu hàng: “Chúng ta đổi đề tài.”
“Đề tài này có gì không ổn?” Trình Hạ quấn chăn, hai mắt rạng rỡ, “Em còn có rất nhiều chuyện muốn hỏi về Augustine tiên sinh.”
“Vì sao không hỏi Phillip? Mấy ngày nay hình như hai người ở chung rất vui.” Dạ Phong Vũ ngắm MOKA trong di động.
“Em đã, nhưng lời anh ta hoàn toàn không đáng tin.” Nhắc tới chuyện này, Trình Hạ lập tức bắt đầu lên án.
“Ừm? Ví dụ?” Dạ Phong Vũ tiếp tục hỏi.
“Ví dụ như anh ta nói với em, mỗi đêm trăng tròn Augustine đều nằm trong quan tài, nhận máu tươi của lễ rửa tội.” Trình Hạ trả lời.
Dạ Phong Vũ: “Ha.”
“Anh ta còn hỏi rất nhiều chuyện về anh.” Trình Hạ tiếp tục nói, “Từ hãng xe yêu thích đến vị kem đánh răng yêu thích, thậm chí còn cả nhãn hiệu quần lót.”
Dạ Phong Vũ: “……..”
“Biết đâu sẽ có cơ hội làm việc mới, dù sao đó cũng là Augustine tiên sinh.” Trình Hạ chỉnh lại cái lưng.
“Ngủ đi, Chuột chũi nhỏ.” Dạ Phong Vũ vỗ vỗ đầu cậu.
Trình Hạ bi phẫn: “Đừng có gọi cái nick name này!” Thực ngu.
Dạ Phong Vũ cười lắc đầu, vươn tay tắt đèn ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Phillip ngáp dài, đứng trước cửa phòng gõ gõ, sau đó đẩy cửa.
Augustine vẫn ngồi ở bàn làm việc, tóc và tây trang đều cẩn thận tỉ mỉ: “Một tiếng nữa, chuẩn bị cuộc họp.”
“Trời ạ, anh thật sự không cần nghỉ ngơi.” Phillip đầu như ổ gà, đáy mắt tràn ngập sùng bái. So sánh mà nói, hình như mình mới là cái người một đêm không ngủ kia.
Augustine lắc đầu, gọi người đưa bữa sáng tới.
“Cà phê.” Phillip dựa theo lệ thường đưa cho anh.
Augustine bưng lên một ly nước chanh.
Phillip: “………”
Vì sao đột nhiên trở nên khỏe mạnh tươi sáng vậy.
“Phía Thụy Sĩ chuẩn bị thế nào?” Augustine hỏi.
“Hết thảy đều ổn rồi.” Phillip nhanh chóng trả lời: “Lúc nào cũng có thể đi.”
Augustine gật đầu, tiện tay cầm lấy tờ báo buổi sáng.
Không yêu cầu gì nữa? Phillip chưa hết ý đồ: “Có cần ở bên hồ Geneva*, chuẩn bị giúp anh một màn pháo hoa tình yêu không?”
“Mày có thể đến phòng họp chuẩn bị.” Augustine lật một trang báo.
Phillip nói: “Nhưng em còn chưa có ăn sáng.”
“Thế nào, có mơ thấy công chúa xinh đẹp không?” Mặt Phillip đột nhiên xuất hiện.
Trình Hạ bị hoảng.
Dạ Phong Vũ vươn tay từ phía sau qua, xoa xoa đầu cậu: “Ngủ đến ngây người rồi?”
“Đến rồi a.” Trình Hạ cuối cùng cũng tỉnh táo lại.
“Nếu cậu cần, tôi có thể tặng cái bịt mắt này cho cậu.” Phillip rất vô tư.
“Nhưng tôi hoàn toàn không có nằm mơ.” Trình Hạ ngáp.
Augustine cười lắc đầu: “Em họ của em thực đáng yêu.”
Trình Hạ: “!!!”
Mình vừa nghe được cái gì đó khó lường!
“Đi thôi, chúng ta đi ăn.” Phillip mở cửa xe, vui vẻ huýt sáo.
Ánh đèn trong nhà hàng hôn ám, hơn nữa vừa mới vào cửa đã có tiếng nhạc đinh tai nhức óc truyền đến, giống như trong quán bar.
Augustine dừng chân một chút.
Trình Hạ bất an: “Có lẽ chúng ta nên đổi nhà hàng khác.”
“Không cần.” Augustine mặt không thay đổi, lấy từ trên vai mình xuống một con nhện đồ chơi, “Chỗ này rất tốt.”
Phục vụ đưa tới bốn cốc bia lớn, còn đưa cho Trình Hạ một chiếc mũ hải tặc.
“Vì sao tôi không có?” Phillip rất bất mãn.
Trình Hạ thành khẩn trả lời: “Có lẽ là bởi vì đầu anh lớn quá.”
“Khụ.” Dạ Phong Vũ thiếu chút nữa bị sặc bia.
Augustine cười giúp cậu vỗ lưng, nhìn quanh: “Chỗ này rất náo nhiệt.”
“Hương vị đồ ăn chắc là bình thường, nhưng sẽ không ai để ý điều này.” Dạ Phong Vũ đưa thức ăn cho anh, “Tất cả mọi người thực vui vẻ.”
Augustine cùng cậu nhìn nhau.
“Cậu có để ý việc lại đeo bịt mắt rồi ngủ một giấc không?” Phillip nghiêm túc quay đầu, hỏi Chuột chũi nhỏ bên cạnh.
Rất để ý a! Trình Hạ nhanh chóng lắc đầu.
“Đừng phá.” Dạ Phong Vũ vỗ vai anh ta, “Tôi đi xem đồ ăn có gì đặc sắc.”
“Em cũng đi.” Trình Hạ cũng đứng lên.
“Thành thật mà nói, tới bây giờ em cũng không nghĩ anh sẽ chịu đến chỗ này.” Trong tiếng nhạc đinh tai nhức óc, Phillip ghé vào tai Augustine lớn giọng khen ngợi, “Như vậy rất tốt!”
Augustine vung lên một nắm tay.
“A!” Phillip bưng mắt, hu hu ngồi về chỗ.
Thức ăn rất tươi ngon, canh tôm hùm thậm chí còn được coi là mỹ vị, đến cuối cùng, ngay cả tiếng nhạc ồn áo cũng trở nên đáng yêu.
Trình Hạ thỏa mãn buông dĩa, cảm thấy chính mình cần tiêu hóa cho tốt. Phillip lái xe đưa cậu về, còn lại Augustine và Dạ Phong Vũ, chậm rãi tản bộ về trang viên.
“Đêm nay nghỉ ngơi sớm một chút.” Augustine dừng bước, “Ngày mai tôi sẽ tới đón em đúng giờ.”
“Cám ơn.” Dạ Phong Vũ nhìn anh, “Ngày mai gặp.”
Augustine hơi hơi ghé vào.
“Sẽ bị người khác nhìn thấy.” Dạ Phong Vũ cười lùi từng bước về phía sau.
“Cho nên mới không thể lãng phí thời gian.” Augustine kéo cậu lại, cúi đầu ấn lên môi cậu một cái hôn, “Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.” Dạ Phong Vũ vỗ vỗ ngực anh, xoay người chạy về trang viên.
“Nghe nói cậu thật sự đang yêu?” Nghiêm Khải đúng lúc gọi điện tới.
“Cậu rất nhiều chuyện.” Augustine nhướng mi.
“Nếu tôi nhớ không lầm, cậu ta bây giờ vẫn là nghệ sĩ hợp đồng của Đông Hoàn.” Nghiêm Khải nhắc nhở.
“Tôi không ngại thu mua cả công ty cậu, bao gồm Nhạc Nhạc.” Augustine trả lời.
Một chiếc xe màu đen dừng trước mặt, Phillip chân chó mở cửa xe.
“Được rồi, không đùa nữa.” Nghiêm Khải đầu hàng, “Tôi muốn biết hiện tại tóm lại là có chuyện gì, nếu các cậu thật sự đang yêu nhau, vậy có việc này cậu có thể ra mặt giải quyết.”
“Chuyện gì?” Augustine hỏi.
“Có liên quan đến tình nhân nhỏ của cậu.” Nghiêm Khải lật một tập tài liệu trước mặt, “Phiền phức không phải là nhỏ, tôi không có cách nào tiện ra mặt, nhưng đích thật là cơ hội tốt để cậu biểu hiện.”