Truy Trục Du Hí – Trò Chơi Theo Đuổi (Trò Chơi Tình Nhân)

Chương 28 : Sao anh có thể làm ra loại chuyện này

Ngày đăng: 03:29 19/04/20


Edit & Beta: Cafesvictim



– Oán niệm cường đại đến từ Chuột chũi nhỏ –



Sáng hôm sau, Los xách hành lý, kéo cả đoàn người đến trước cửa dinh thự, mới lưu luyến ôm Dạ Phong Vũ: “Nếu có thời gian, tôi thật muốn cùng cậu đi Thụy Sĩ.”



Phillip nháy mắt xuất hiện, nhiệt tình bắt tay cậu ta: “Cảm ơn đã chiếu cố chúng tôi trong thời gian này, hy vọng có cơ hội gặp lại cậu ở Milan.” Nhanh thả chị dâu ra.



“Cũng rất cảm ơn chuyện hợp tác này, cha tôi rất vui.” Los cười cười, “Mong là việc kinh doanh về sau có thể thuận lợi, cũng hy vọng chuyến đi Thụy Sĩ có thể kết thúc một cách vui vẻ.”



Đoàn xe ào ào rời khỏi dinh thự, trước đây chưa từng nghĩ tới việc có thể có cơ hội đi máy bay tư nhân của Augustine, các thành viên còn lại của đoàn phim vui như bắt được tiền.



“Đừng khách sáo.” Phillip đảm đương vị trí phục vụ sinh, tươi cười roi rói phân phát rượu vang cho mọi người, “Nếu thấy nhàm chán, chúng ta thậm chí còn có thể tổ chức party trên không.”



Trình Hạ nhìn quanh tìm kiếm: “Anh họ và Augustine tiên sinh đâu?”



“Bọn họ còn có việc khác, có thể dành khoảng thời gian này để đàm phán.” Phillip một tay khoác vai cậu, “Thế nào, có cần chuẩn bị cho cậu một ít bắp rang bơ không? Giống như trong phim hoạt hình vậy.”



Trình Hạ: “……..”



Hoàn toàn không cần a!



Trong khoang riêng, Augustine lấy dụng cụ mở nắp chai ra.



“Anh cần phải kiêng rượu.” Dạ Phong Vũ đè lại tay anh.



“Là từ bỏ việc dùng cồn thôi miên thần kinh căng thẳng, thi thoảng uống một ly thì không sao.” Augustine mở nắp, “Thử xem, là từ hầm rượu tôi mới mua.”



“Có hương gỗ cao su.” Dạ Phong Vũ nhận ly, “Có điều hơi nồng, anh chỉ có thể uống một ngụm.”



“Vừa rồi ngữ khí của em rất giống bác sĩ Grater.” Augustine cười lắc đầu, nhưng vẫn thả ly xuống, “Có mệt không? Có thể nghỉ một chút.”



“Anh thì sao?” Dạ Phong Vũ hỏi.



“Bác sĩ nói rằng tôi nên nghỉ ngơi nhiều.” Augustine ôm lấy cậu, “Cho nên khả năng là em phải chia cho tôi nửa cái giường.”



“Hiện tại anh hoàn toàn không giống như người có khí chất cấm dục.” Dạ Phong Vũ nắm cà vạt anh.



“Đó là đánh giá của tạp chí bát quái.” Augustine đặt cậu xuống giường, cúi người đè xuống, “Không hề có độ tin cậy.”



Dạ Phong Vũ nghiêng người né tránh: “Lần này đi Thụy Sĩ anh có bận không?”



“Muốn đi gặp mấy người bạn, nhưng không tính là bận.” Augustine cùng cậu mười ngón tương giao, “Có thể cùng em hoàn thành việc quay phim.”



“Sau đó thì sao?” Dạ Phong Vũ ôm cổ anh, “Về Paris hay là Milan?”



Augustine lắc đầu: “Tôi cùng em về Trung Quốc.”



Dạ Phong Vũ hơi bất ngờ: “Anh chắc chắn?”



“Tin tôi đi, thân là một người cuồng công việc, địa điểm công tác ở đâu cũng không quan trọng.” Augustine cười cười, cúi đầu hôn lên khóe môi cậu, “Hay là em muốn cùng tôi về Milan?”



“Trở về chăm Simba sao?” Dạ Phong Vũ nắm hai bên má anh.



“Nghe cũng không tệ.” Augustine cầm tay cậu, khẽ cắn đầu ngón tay.



Dạ Phong Vũ cười ra tiếng.



“Làm sao vậy?” Augustine hơi khó hiểu.



“Không có gì.” Dạ Phong Vũ rụt tay, “MOKA cũng thích cắn em như vậy.”



………..



Trong phòng nháy mắt an tĩnh lại.



Dường như Augustine có thể nhìn thấy ánh mắt khiêu khích của con chó ngu ngốc kia.



“Muốn uống một ly không?” Dạ Phong Vũ chọc chọc ngực anh.


“Mệt cũng phải nói cho xong chuyện này.” Trình Hạ cưỡi trên người anh lung lay, “Đối phương là ai? Người nước nào? Gái gọi chuyên nghiệp à? Có thể nói lung tung với truyền thông hay không? Bao nhiêu tiền thì có thể ngậm miệng?”



Dạ Phong Vũ hết hơi: “Đầu anh thật sự rất choáng.”



“Đương nhiên phải choáng, bởi vì anh miệt mài quá độ.” Trình Hạ rất có đạo lý, lại hỏi, “Có dùng biện pháp an toàn không?”



Dạ Phong Vũ trả lời: “Không.”



Sét đánh giữa trời quang, Trình Hạ cảm thấy thế giới trở nên hắc ám một mảnh: “Chúng ta phải nhanh chóng đi làm kiểm tra sức khỏe, đây là lần đầu tiên?”



Dạ Phong Vũ nghĩ nghĩ.



“Vậy mà còn phải nghĩ.” Em họ càng bi quan, “Được rồi em sẽ liên hệ với bác sĩ, anh ngàn vạn lần không được làm ra loại chuyện mất mặt này một lần nữa, có biết chưa?”



Dạ Phong Vũ nghiêm túc gật đầu: “Được.”



“Đêm nay sẽ không đến nữa chứ?” Vừa ra đến cửa, Trình Hạ lại hỏi.



“Không.” Dạ Phong Vũ rất phối hợp.



“Vậy ngủ nhanh đi!” Trình Hạ nhìn anh như nhìn thiếu nữ sa ngã.



Dạ Phong Vũ đắp chăn thật tốt.



“Tịch thu điện thoại!” Trình Hạ cầm di động của anh nhét vào áo ngủ mình.



Dạ Phong Vũ: “…….”



“Mau ngủ!” Em họ thực hung dữ.



Dạ Phong Vũ nhắm mắt lại.



Em họ mang theo tâm tư tràn đầy phiền muộn, giúp anh đóng lại cửa phòng ngủ, cả một đêm không thể nào ngủ nổi, rồi ngày hôm sau đưa ra một quyết định kinh thế hãi tục: “Về sau buổi tối em ngủ cùng anh!”



Augustine vừa thức dậy, mới vào đến nhà ăn chợt nghe được những lời này.



Trong mắt Phillip tràn ngập đồng tình.



“Mau ăn đi.” Trình Hạ đưa sữa chua cho anh, “Sau đó nhanh chóng hoàn thành công việc, về nước làm kiểm tra tổng thể.”



“Vì sao phải khám sức khỏe?” Augustine nghe vậy nhíu mày, kéo ghế ra ngồi vào bàn ăn.



“A!” Trình Hạ quyết đoán chấn kinh, nhanh chóng đứng lên.



“Thân thể em không thoải mái?” Augustine hỏi.



“Khụ.” Dạ Phong Vũ giấu diếm uống một ngụm cà phê, “Không sao, chỉ là kiểm tra định kì mà thôi.”



“Nếu cần gấp, tôi có thể giúp em liên hệ bệnh viện tư.” Augustine nói.



“Không cần.” Trình Hạ nhanh chóng chen vào, nhỡ đâu khám ra anh họ thật sự có…. bệnh không tiện nói ra, vậy phải làm sao! Dù sao cũng không chỉ một lần a! Nghĩ một chút thôi đã thấy sợ rồi!



“Đừng lo.” Dạ Phong Vũ giúp anh rót ly nước chanh, “Hương vị bữa sáng ở đây không tệ.”



“Em thích là tốt rồi.” Augustine cười cười, lấy một miếng bánh mì.



Phillip chống quai hàm ngồi bên cạnh, thở dài nhìn Chuột chũi nhỏ.



Đã như vậy rồi, còn chưa nhìn ra quan hệ của bọn họ.



Làm cho người ta thực sốt ruột.



Ăn được nửa bữa sáng, di động rung ong ong, Trình Hạ lấy trong túi quần ra nhìn một cái, sau đó đưa cho Dạ Phong Vũ: “Là dì.”



Phillip khó hiểu: “Vì sao điện thoại ở chỗ cậu?”



“Đúng rồi, về sau tôi sẽ giúp anh họ giữ di động.” Em họ thực nghiêm túc: “Nếu các anh cần tìm anh ấy, trực tiếp gọi tôi là được rồi.”



Augustine run tay, đánh đổ một thìa đường nhỏ vào ly cà phê.