Truy Trục Du Hí – Trò Chơi Theo Đuổi (Trò Chơi Tình Nhân)
Chương 29 : Rốt cuộc là kinh hỉ gì
Ngày đăng: 03:29 19/04/20
Edit & Beta: Cafesvictim
– Trên phương diện nào đó Phillip cũng là một đứa em rất đáng tin cậy –
“Vì sao phải phiền phức như vậy?” Phillip vạn phần khó hiểu.
Dạ Phong Vũ lập tức tìm lí do: “Bởi vì việc quay phim của tôi rất mệt.”
“Đúng.” Trình Hạ gật đầu theo, “Đây là công việc của trợ lý.”
Phillip còn muốn nói gì đó, lại bị Augustine liếc qua, đành phải thức thời ngậm miệng.
Sau đó trong thời gian tiếp theo, em họ quả nhiên vẫn một tấc không rời canh giữ bên người anh họ, sợ nhất là gặp chuyện gì không hay. Trên đường từ khách sạn đến địa điểm quay phim, Augustine ngay cả một phút đồng hồ ở riêng cũng không có được.
Phillip đỡ trán.
Bởi vì ở Thụy Điển đã gặp chuyện nguy hiểm một lần, cho nên lần này nơi quay phim được lựa chọn ở một cánh đồng tuyết bằng phẳng trong núi, không có gì nguy hiểm.
“Vì sao không tìm diễn viên đóng thế?” Nhìn thấy một cái dây bảo hộ treo trên vách núi, Augustine nhíu mày.
“Biện pháp bảo hộ rất tốt, sẽ không xảy ra nguy hiểm gì.” Trình Hạ ôm áo khoác đứng bên cạnh, “Huống hồ anh họ đã được huấn luyện chuyên nghiệp, độ cao như vậy hoàn toàn không phải là vấn đề, đây cũng là trách nhiệm đối với nhãn hiệu quảng cáo.”
Dạ Phong Vũ thay quần áo, kéo dây trèo lên điểm quay phim ở giữa sườn núi, vừa vặn mặt trời lên, cả người đều bị vây trong ánh mặt trời, vừa đẹp trai lạc quan lại tràn ngập sức sống.
Phillip đứng chụp ảnh cùng người quay phim, chuẩn bị dùng để lấy lòng Augustine vào những thời khắc mấu chốt .
Bởi vì trước đó đã chuẩn bị đầy đủ, lại muốn đẩy nhanh tiến độ, cho nên việc quay phim tiến hành rất thuận lợi. Giữa trưa trợ lý mua đồ ăn đơn giản, thời tiết rất lạnh, tất cả mọi người lựa chọn tự quay về xe ăn cơm rồi nghỉ tạm.
Súp ngô vẫn còn nóng, Augustine giúp cậu mở ra: “Cẩn thận bỏng.”
“Hôm nay anh không có việc gì sao?” Dạ Phong Vũ thổi nguội một muỗng nhỏ, bón cho anh.
“Trong thời gian em quay phim, tôi đã xử lý xong không ít việc.” Augustine đưa sandwich cho cậu, “Đây là điểm tốt nhất của thời đại tin tức.”
“Thật ra có thể không cần mệt như vậy.” Dạ Phong Vũ nói, “Em quay xong sẽ về khách sạn.”
Augustine lắc đầu: “Không khí ở đây rất tốt.”
“Chỉ là không khí rất tốt?” Dạ Phong Vũ nhướng mi.
“Ừm……. Tiểu Cookie lúc làm việc cũng rất đáng yêu.” Augustine bắt lầy eo cậu, kéo vào người mình.
“Làm ơn, trong tay em còn có canh.” Dạ Phong Vũ cười nhận thua, “Buổi tối muốn ăn ở đâu?”
“Có một nhà hàng trong rừng, muốn đi không?” Augustine hỏi.
“Hay là em làm cho anh?” Dạ Phong Vũ đề nghị.
“Em làm việc đã rất mệt.” Augustine lắc đầu.
“Cho nên mới cần nấu ăn để giảm áp lực.” Dạ Phong Vũ tiếp tục bón canh cho anh, “Súp Borsch* và cơm hải sản được không?”
“Không thành vấn đề.” Augustine lau vệt tương salad bên khóe miệng cậu, “Có điều tôi có một yêu cầu.”
“Cái gì?” Dạ Phong Vũ hỏi.
“Cấm em họ của em vào phòng bếp.” Augustine trả lời.
Dạ Phong Vũ cười buông thìa: “Chắc là sẽ hơi khó.”
“Em còn chưa cho tôi biết, tối hôm qua rốt cuộc xảy ra chuyện gì.” Augustine hỏi, “Còn nữa, khám sức khỏe và di động bị thu là sao?”
“Anh chắc chắn muốn hỏi bây giờ?” Ngón tay Dạ Phong Vũ quấn lấy cà vạt anh, giọng có chút tối tăm, “Em đề nghị tốt nhất là ăn xong cơm trưa đã.”
Việc quay phim từng bước tiến hành, ngày hôm sau khi khai máy, Phillip đúng là đã tìm hai vệ sĩ tới, mới miễn cưỡng dỗ được Trình Hạ đi. Buổi chiều bốn giờ khi tiến độ quay phim hoàn toàn chấm dứt, vẫn không thấy hai người trở về, Dạ Phong Vũ trêu: “Ít nhất cũng nên nói cho em biết, fan siêu cấp của anh bị bán đi đâu rồi.”
Augustine thắt dây an toàn, vươn tay nhéo cằm cậu: “Về thay quần áo, chúng ta ra ngoài ăn tối.”
“Em mệt chết.” Dạ Phong Vũ bỏ đồ uống xuống, “Có thể xin phép nghỉ ngơi sớm một chút không?”
“Xin phép bị bác bỏ.” Augustine hạ xuống bên môi cậu một cái hôn.
“Xem ra anh đã sớm lên kế hoạch cho mọi thứ.” Dạ Phong Vũ nhún vai, tựa vào ghế miễn cưỡng nhắm mắt, “Vậy ít nhất cho phép em ngủ mười phút.”
Về khách sạn tắm rửa một chút rồi thay quần áo, sắc trời đã bắt đầu trở tối. Xe đen có rèm chạy thẳng ra khỏi trấn nhỏ, cuối cùng dừng tại một mảnh sân trống, sau khi xuống xe, một chiếc máy bay trực thăng mới tinh vững vàng đỗ ở cuối đường băng.
“Thích không?” Augustine hỏi.
“Đương nhiên, nhìn có vẻ siêu cấp ngầu.” Dạ Phong Vũ cười nhìn anh: “Có thể đi lên không?”
“Đương nhiên có thể.” Augustine đưa chìa khóa cho cậu, “Xác thực mà nói, đây là quà sinh nhật của em.”
“Em không thể nhận.” Dạ Phong Vũ mở cửa khoang lái, “Có điều không ngại đi thăm quan một chút.”
“Trước tiên dẫn em đến một nơi.” Augustine giúp cậu kéo khóa áo, “Cũng là quà sinh nhật.”
“Để em đoán.” Dạ Phong Vũ ra vẻ thực nghiêm túc, “Ừm….. Anh mua núi Alps?”
“So với núi Alps, tôi càng muốn mua Tiểu Cookie của Kate phu nhân hơn.” Augustine ghé vào hôn môi cậu, “Xin lỗi, thời điểm sinh nhật em tôi sẽ ở lại Mỹ.”
“Cho tới bây giờ em cũng chưa từng cảm thấy sinh nhật lại quá quan trọng như vậy.” Dạ Phong Vũ vươn tay ôm thắt lưng anh, “Nhưng cũng cảm ơn anh đã nhớ.”
“Cho nên có thưởng hay không?” Augustine cùng cậu cọ cọ chóp mũi.
Dạ Phong Vũ nghĩ nghĩ: “Không có.”
Augustine cười thành tiếng, kéo cậu đi lên máy bay trực thăng: “Đợi chút nữa chắc sẽ nổi gió, chúng ta có thể đi.”
“Muốn đi đâu?” Dạ Phong Vũ ngồi trên ghế phó lái.
“Bí mật.” Augustine nghiêng người, cùng cậu trao đổi một nụ hôn phớt.
“Rốt cuộc chúng ta đang đi đâu?” Ở bên kia, Trình Hạ còn đang cần mẫn hỏi Phillip.
“Tới rồi tới rồi.” Phillip có lệ, tùy tiện dừng xe ở ven đường.
“Chính là đây?” Trình Hạ xuống xe sau đó nhìn chung quanh, “Nhưng chỉ là một con đường bình thường, muốn làm gì?”
“Đây….. Nhìn này!” Phillip nhanh chóng nhìn một vòng, sau đó vươn một ngón tay, “Đằng trước có một quán bar đồng quê.”
“Cho nên?” Trình Hạ dùng ánh mắt khiếp sợ nhìn anh ta, “Anh nói có chuyện rất quan trọng, chính là đến cái quán bar đồng quê rách tung tóe này?”
“Đừng để vẻ ngoài của nó lừa, nhóc đáng yêu.” Phillip đỗ xe xong, nhiệt tình dẫn cậu đi về phía trước, “Ở Bắc Âu*** mà lại tìm được một quán bar phong cách cao bồi miền Tây, chẳng lẽ còn không được xem như kinh hỉ? Được rồi, hiện tại chúng ta nên cùng nhau tận hưởng nhân sinh! Một ly Martini thế nào?”
………
Trình Hạ thất tha thất thểu, tâm lao lực quá độ, nghẹn đến không nói nên lời.
Mình nhất định là uống nhầm thuốc rồi, mới đi tin lời anh ta.
Rõ ràng là không có một chút độ tin cậy nào đáng nói a……..
~*~
Thụy Sĩ ở Bắc Âu với cả Đông Âu =))) Cùng với vụ Interlaken trước đó, đã đủ căn cứ xác định mẹ Tiếu ngày xưa cứ đến giờ Địa lý là ngủ =)))