Truy Trục Du Hí – Trò Chơi Theo Đuổi (Trò Chơi Tình Nhân)

Chương 30 : Tự chăm sóc mình cho tốt

Ngày đăng: 03:29 19/04/20


Edit & Beta: Cafesvictim



– Đừng có nhận phỏng vấn truyền thông gì cả –



Đèn trong quán bar u ám, đẩy cửa ra có luồng nhiệt và âm nhạc ập vào, đối lập với không khí rét lạnh bên ngoài.



“Chúng ta vẫn là nên trở về đi.” Trình Hạ quyết đoán lùi hai bước.



“Xin chào, vị tiểu thư mỹ lệ này.” Phillip cười tươi rói tiến về phía trước, “Xin cho phép tôi tự giới thiệu.”



Trình Hạ: “………”



Trình Hạ: “………”



Trình Hạ: “………”



Có điều chỉ trong ba phút ngắn ngủi, Phillip đã trái ôm phải ấp, quen thuộc giống như là khách quen ở đây, thậm chí còn có mấy cô gái bắt đầu vì anh ta mà tranh giành tình nhân. Trình Hạ nghẹn không nói nên lời, đành phải lấy một ly nước trái cây, ngồi ở góc tối trong quầy bar giết thời gian. TV trong quán đang phát tin giải trí, Dạ Phong Vũ tuy rằng không phải siêu sao, nhưng từ khi vào nghề đã là đề tài hot, cho nên bát quái vẫn chú ý anh gần đây đang ở Thụy Sĩ quay quảng cáo, cuối cùng còn không quên làm trò nhắc tới Yuhan phu nhân, còn trêu chọc các fan khác phải tiếp tục cố gắng ——— đối với nghệ sĩ mà nói loại đánh giá này không thể nói rõ là thiện ý hay là ác ý, cũng chẳng phải chuyện lớn gì, có điều đổi thành bạn bè hoặc người thân, nghe được sẽ không thấy thoải mái. Vì thế Trình Hạ lấy ví ra, vừa định tip cho ông chủ để nhờ đổi sang kênh thể thao, người bên kia quầy bar đã bắt đầu lớn tiếng cười đùa, cược xem có ai cảm thấy hứng thú đối với mông nhỏ khêu gợi của anh hay không.



Trình Hạ “Đùng” một cái nổi giận, nhưng không chờ cậu nói gì, đã bị người áp trở về trên ghế: “Có muốn chút kẹo không, Chuột chũi nhỏ?”



“Bọn họ vừa ——-“



“Thêm chanh thì sao?” Phillip cười tươi rói đánh gãy lời cậu, tiện tay bưng ly rượu bạc hà, “Tin tôi đi, đây không phải là nơi giải quyết vấn đề ổn thỏa được.”



“Vậy làm sao bây giờ?” Trình Hạ hỏi.



“Ăn hết mấy thứ này đi.” Phillip thả trước mặt cậu một hộp bánh vòng cà rốt, “Sau đó chờ tôi trở lại.”



Trình Hạ thực nghi hoặc: “Anh muốn làm gì?”



“A! Hy vọng tôi không bỏ lỡ trò vui.” Phillip mở ra hai tay, một lần nữa trở về với nhóm người đẹp.



………..



Trình Hạ bắt đầu nghĩ lại, bình thường có phải mình quản anh họ hơi nghiêm khắc không, bởi vì so sánh với Phillip, anh họ quả thực được xưng là thuần khiết!



Nửa tiếng sau, Phillip rốt cuộc thoát ly nhóm các cô gái, mang theo một thân toàn son môi trở về.



Trình Hạ hung hăng ăn luôn cái bánh cà rốt cuối cùng, mắt lộ ra hung quang.



Đám người ô ngôn tuế ngữ kia vẫn còn tiếp tục, Phillip dẫn theo em họ, đi ra từ cửa sau quán bar.



“Cứ vậy mà đi?” Trình Hạ trừng mắt thật lớn.



Phillip tiện tay rút bên cạnh một cây gậy gỗ: “Đánh nhau bao giờ chưa?”



Trình Hạ gật đầu.



“Thật bất ngờ.” Phillip sờ sờ cằm, “Có điều cậu vẫn không thể gia nhập, tuy rằng ở đây rất tối, nhưng nếu không may bị người nhìn thấy, gương mặt con lai vẫn rất là gây chú ý.”



“Sẽ không mang phiền phức tới cho anh họ chứ?” Trình Hạ cẩn thận hỏi.



“Đương nhiên sẽ không, bọn họ là lưu manh nổi danh ở vùng này, mỗi ngày có không ít người tìm lý do đánh bọn họ.” Phillip kéo cậu đứng ra một góc, “Ở đây chờ tôi.”



Trình Hạ hơi hơi khẩn trương.



Không thể không nói, thông tin Phillip hỏi thăm được từ nhóm người đẹp là rất hữu dụng, bởi vì qua gần mười phút, đám lưu manh kia liền xiêu xiêu vẹo vẹo đi ra, tổng cộng có bốn người.



Phillip tựa vào góc tường, đập đập cây gậy trong tay.



Trình Hạ lấy di động ra, bấm sẵn số điện thoại khẩn cấp, chuẩn bị sẵn sàng lúc nào cũng có thể gọi cảnh sát —– tuy rằng Phillip thân cao một mét tám lăm, cơ bắp cũng rất đáng kể, nhưng dù sao cũng là con nhà có tiền ăn chơi trác táng, mỗi ngày lăn lộn cùng các người đẹp, rất có khả năng bị yếu thận, trông không giống kẻ có khả năng đánh thắng được, vẫn nên chuẩn bị thêm thì hơn.



Tiếng bước chân càng ngày càng gần, Phillip ném tàn thuốc lên mặt đất, cầm gậy gỗ xông ra ngoài.



Không đợi Trình Hạ phản ứng kịp, đám lưu manh kia đã ăn một trận gậy, nghe tiếng lách cách lộp bộp cùng tiếng chửi bậy, Trình Hạ thò đầu ra muốn nhìn tình hình chiến đấu một chút, chỉ thấy Phillip rõ ràng lưu loát, một đạp đạp bay người cuối cùng, còn giận dữ hét: “Nếu còn dám động vào Lisa, ông đây cho chúng mày đi gặp Thượng đế hết cả lũ.” Nói xong hung hăng vứt gậy lại, nhổ ra một ngụm nước bọt, xoay người nghênh ngang đi vào ngõ. Hoàn toàn không đếm xỉa đến đám kia yếu ớt gào khóc: “Nhưng bọn tôi có biết Lisa là ai đâu.”



Phillip cùng Trình Hạ im lặng vỗ tay hoan hô, cho đến khi trở lại trong xe, mới dựa vào ghế cười đến đau dạ dày.



“Tối nay bọn họ sẽ rất là hoang mang.” Phillip đưa cho cậu một chai nước, “Về việc ai là Lisa.”



“Cám ơn anh.” Trình Hạ mở nắp chai, “Đúng rồi, chuyện này không cần nói với anh họ.”


“OK.” Dạ Phong Vũ lấy gối che đầu, “Anh biết rồi.”



“Vì sao nhỉ?” Trình Hạ buồn bực, “Gần đây cũng chẳng có việc gì, vì sao đột nhiên gia tăng phòng bị.”



“Không có ai lại đợi sự việc phát sinh rồi mới phòng ngừa, về nước rồi nói.” Dạ Phong Vũ xoa đầu cậu, “Ngủ đi, trời sắp sáng rồi.”



“Còn có một việc, nói xong cho anh ngủ.” Trình Hạ lấy tay vạch mí mắt anh ra, “Lương Hạo còn nói với em, làm trợ lý, cần phải cho nghệ sĩ sự tự do nhất có thể.”



“Vậy sao?” Dạ Phong Vũ nhếch khóe miệng.



“Không phải là anh đã nói gì với anh ấy chứ?” Trình Hạ nghiêm túc thẩm vấn, “Nếu không vô duyên vô cớ, sao lại lặp lại những ba lượt cấm em cọ giường.”



“Ngủ ngon, Chuột chũi nhỏ.” Dạ Phong Vũ lười biếng nhắm mắt lại, “Hôm nay anh mệt chết được, cấm em nói nữa.”



Có lệ! Trình Hạ quấn chăn lăn vào xó giường, tiếp tục làm đại phép loại trừ, phân tích xem anh họ rốt cuộc là làm sao tìm được gái gọi cao cấp.



Quả thực không có sơ hở nào hết!



Sáng sớm hôm sau, Phillip đi vòng quanh Augustine quan sát, sau đó nói: “Hình như nghiêm trọng hơn.”



“Loại chuyện rõ ràng như này, mày không cần lặp lại thêm lần nữa.” Augustine mặt than.



“Không được, chúng ta lập tức phải đi Zurich.” Phillip gõ nhịp, “Anh không thể tiếp tục ở lại đây.”



Bả vai hơi động một chút liền đau rát, ngay cả da cũng đỏ bừng, Augustine chỉ có thể đồng ý.



“Ngày kia còn có thể đến Mỹ không?” Dạ Phong Vũ giúp anh thu dọn hành lí.



“Không thành vấn đề.” Augustine kéo người vào lòng, “Giải quyết xong công việc, tôi sẽ nhanh chóng đến Trung Quốc với em.”



“Tự chăm sóc mình cho tốt.” Dạ Phong Vũ dặn dò, “Còn nữa, đừng làm việc quá sức.”



Augustine gật đầu, đặt cậu lên bệ cửa sổ hôn tới.



Buổi chiều, Augustine rời khỏi trấn nhỏ, trong tình trạng chỉ có Phillip làm bạn đồng hành mà tới Zurich trước. Vày ngày sau Dạ Phong Vũ cũng hoàn thành công việc ở Thụy Sĩ, cùng Trình Hạ bay về nước.



“Gâu gâu gâu!!!” MOKA vui vẻ nhào tới.



“Tiểu quái thú.” Dạ Phong Vũ cười ôm lấy nó, “Đi, chúng ta về nhà.”



“Gâu~!” MOKA vẫy vẫy đuôi, ngửa đầu đi theo anh, thật giống như là kỵ sĩ!



“Vẫn là nhà mình thoải mái.” Trình hạ ngồi xổm trên thảm, bắt đầu sửa sang lại vali của mình, hơn nửa đều là đồ lưu niệm du lịch.



“Vì sao phải mua mười cái khung ảnh giống hệt nhau?” Dạ Phong Vũ hỏi.



“Vì muốn tặng cho mười người.” Trình Hạ mở túi ra, lại đổ ra một đống ngựa gỗ Dala.



“Cho anh một cái.” Dạ Phong Vũ chìa tay.



“Vì sao không tự mình mua!” Trình Hạ kháng nghị.



“Đã mua rồi, nhưng chẳng biết để đâu nữa.” Dạ Phong Vũ chọn chọn, “Đây, xấu nhất, cho anh không sao chứ?”



Thấy ngựa gỗ kia nước sơn đã bị phai, em họ khẳng khái cho đi.



Dạ Phong Vũ cười cười, cầm lấy đặt trong tủ rượu.



“Đúng rồi, sáng mai tám giờ em tới đón anh, đêm nay ngủ sớm chút đi.” Trình Hạ dặn dò.



“Sáng mai tám giờ, tính đi đâu?” Dạ Phong Vũ khó hiểu.



“Kiểm tra sức khỏe a!” Trình Hạ ngưng trọng nhìn anh, “Đừng có nói là anh đã quên.”



Muỗi lớn Geneva, muỗi lớn Geneva, muỗi lớn Geneva.



Chuyện quan trọng phải nói ba lần.



Dạ Phong Vũ xoa xoa cái trán.



Loại chuyện này, vẫn nhớ hoài không quên mới là bất thường đi?