Truy Trục Du Hí – Trò Chơi Theo Đuổi (Trò Chơi Tình Nhân)

Chương 32 : Như vậy không công bằng

Ngày đăng: 03:29 19/04/20


Edit & Beta: Cafesvictim 

– Yêu đương là chuyện của cả hai người –



Trên đường về nhà, Trình Hạ dừng xe trước đèn đỏ, dùng ánh mắt hồ nghi mà nhìn anh họ: “Anh có tâm sự gì hả?”



“Không có.” Dạ Phong Vũ nhắm mắt lại, tiếp tục dựa lưng vào ghế nghỉ ngơi.



“Nhưng sau khi anh nói chuyện cùng anh Lương Hạo, vẫn cứ…….. ngẩn ngơ?” Trình Hạ tìm một từ thích hợp để hình dung, “Hay là nói anh căn bản không muốn chụp chuyên đề “Truyền thông thời thượng”.”



“Lái xe.” Dạ Phong Vũ vỗ vai cậu, “Anh hơi mệt thôi.”



Phía sau đã có xe bấm còi, Trình Hạ đành phải tạm thời đình chỉ truy hỏi ngọn nguồn, vừa lái xe vừa nói: “Còn một việc nữa, kết quả kiểm tra sức khỏe có rồi, mọi chỉ tiêu đều đạt chuẩn.”



“Vậy sao?” Dạ Phong Vũ xoa huyệt thái dương, hiển nhiên không có hứng thú đối với đề tài này.



“Đừng có miễn cưỡng!” Trình Hạ cường điệu, “Lần này không có vấn đề, không có nghĩa là lần sau cũng không có vấn đề, về sau cách xa loại chuyện này ra một chút, biết chưa?!”



“Biết.” Dạ Phong Vũ phối hợp gật đầu.



“Từ ngày mai, em sẽ đến ở cùng anh.” Trình Hạ lái xe vào gara.



Dạ Phong Vũ: “……….”



“Anh không có quyền cự tuyệt, em đã xin phép dì rồi.” Trình Hạ cởi dây an toàn.



“Nhưng anh đã đồng ý với em rồi, sau này sẽ không dẫm lên vết xe đổ nữa.” Dạ Phong Vũ cùng cậu xuống xe.



“Đàn ông đều là động vật nửa thân dưới.” Trình Hạ rất có đạo lý, lấy ra cái chìa khóa mở cửa, “Vì sự an toàn, vẫn là để em trông coi anh thì hơn.”



“Em thật sự là trợ lý có trách nhiệm nhất mà anh biết.” Dạ Phong Vũ dở khóc dở cười, mở tủ lạnh lấy đồ uống, “Hẳn là Lương Hạo đã cho em gấp đôi tiền lương.”



“Trước tiên cho anh cái này.” Trình Hạ lấy trong túi ra một tập tài liệu, “Toàn bộ về Catherine.”



“Vì sao anh phải xem cái này?” Dạ Phong Vũ ngừng tay một chút.



“Tin đồn liên quan đến cô ấy rất nhiều, cũng không biết anh nghe được bao nhiêu.” Trình Hạ nói, “Hai ngày nữa còn phải chụp ảnh tạp chí chung, để tránh chọc giận người ta, vẫn nên xem qua thì hơn, đỡ gặp cảnh ngượng ngùng.”



Dạ Phong Vũ tựa vào sô pha, tiện tay mở một tờ chính là Augustine.



…………



“Catherine theo đuổi Augustine suốt hai năm, thậm chí đến bây giờ còn chưa buông tha.” Trình Hạ ngồi bên cạnh anh, “Có điều đề tài này hiển nhiên không thích hợp để tán gẫu, anh tốt nhất đừng chủ động đề cập.”



“Anh có thể tiếp tục xin nghỉ phép không?” Tờ giấy trong tay Dạ Phong Vũ run run.



“Đương nhiên không thể!” Trình Hạ nháy mắt bác bỏ, “Nghĩ cũng đừng có nghĩ.”



Dạ Phong Vũ đau đầu, gọi MOKA đến bên mình.



“Gâu gâu!” Chó lớn thân thiết liếm liếm.



“Anh thật sự không có tâm sự hả?” Trước khi đi nấu cơm, Trình Hạ lại hỏi một lần.



“Không có.” Dạ Phong Vũ kéo MOKA đứng dậy, “Anh dẫn nó lên núi chơi.”



“Cũng được, một tiếng nữa về ăn cơm.” Trình Hạ đưa dây xích cho anh, tự mình ra ngoài đi chợ.



Sau biệt thự có một ngọn núi, bởi vì không có phong cảnh gì, cơ sở nghỉ dưỡng cũng không tiện, cho nên không có du khách. Dạ Phong Vũ dẫn MOKA chạy chậm, chạy tới chòi nghỉ mát giữa sườn núi.



“Gâu gâu hú!” MOKA ngồi trên một tảng đá, ngửa cổ bắt chước Simba.



Di động trong túi quần rung lên, màn hình hiển thị là Augustine.



“Hôm nay anh dậy rất sớm.” Dạ Phong Vũ nhận máy, “Hay là tối qua căn bản không có ngủ?”



“Hình như MOKA điên rồi.” Augustine nhíu mày.



“Gâu gâu hú!” Chó lớn tiếp tục vui vẻ lăn lộn khắp nơi.



“Nó rất thích lên núi.” Dạ Phong Vũ vỗ vỗ đầu MOKA, ý bảo nó an tĩnh lại, “Hiện tại thời gian còn sớm, anh nên tiếp tục nghỉ ngơi.”



“Vì sao không cho tôi biết, lần này em hợp tác với Catherine?” Augustine hỏi thẳng.



“Sau khi nói chuyện với anh, em mới biết.” Dạ Phong Vũ nhún vai.



Augustine trầm mặc.



“Nếu anh không thích, em có thể từ chối.” Dạ Phong Vũ lười biếng dựa vào lan can.



“Nếu là công việc bình thường của em, đương nhiên tôi sẽ không can thiệp.” Augustine chần chờ một chút, “Có điều thẳng thắn mà nói, tôi thật sự rất đau đầu vì cô ta.”



“Anh lo là cô ấy tiếp cận em, vì nghe được tin đồn gì đó?” Dạ Phong Vũ hỏi.



“Tôi không muốn em vì việc này mà bị tổn thương.” Augustine thở dài.



“Em không phải trẻ lên ba.” Dạ Phong Vũ cười cười, “Cũng sẽ không vì một lần lên bìa tạp chí mà bị tổn thương.”



“Mạng lưới quan hệ của Catherine rất phức tạp.” Augustine nói.



“Có thể khiến anh thà rằng trèo tường trốn khỏi bữa tiệc, cũng không chịu gặp mặt cự tuyệt, đủ thấy là đáng giá đau đầu.” Dạ Phong Vũ ngồi xổm xuống nhìn MOKA, “Cho nên muốn em từ chối không?”



“Gâu!” MOKA ngoáy đuôi.



“Đừng, Nghiêm nói cơ hội lần này đối với em mà nói là rất khó có được.” Augustine nói, “Hơn nữa sở dĩ tìm em chụp ảnh bìa, là bởi vì tạp chí này muốn chuyển đối tượng độc giả tới giới trẻ, chứ không phải bởi vì Catherine.”



“Tin tức của anh rất nhạy.” Dạ Phong Vũ cười ra tiếng, “Người đại diện của em còn không biết lý do, chỉ đơn giản quy hết thảy cho vận may.”



“Nhưng cũng là Catherine sau khi nghe tin, chủ động yêu cầu làm bạn diễn của em.” Augustine nói, “Cho nên tôi cảm thấy, nên nhắc cho em trước.”



“Ừ.” Dạ Phong Vũ gật đầu, “Em biết rồi.”



“Có xem như là tôi đã gây phiền toái cho em không?” Augustine hỏi.



“Miễn miễn cưỡng cưỡng thì tính.” Dạ Phong Vũ đẩy mặt chó lớn đã ghé sát vào mình ra, “Nhưng vì anh đã tặng MOKA cho em, cho nên mọi phiền toái đều có thể bị triệt tiêu.”



“Chỉ có MOKA?” Augustine bất mãn rõ ràng.



“Ừ.” Dạ Phong Vũ cong khóe miệng, “Chỉ có MOKA.”



Augustine: “…….”




“Đối diện với công chúa xinh đẹp điên cuồng theo đuổi tình yêu, Augustine lại thờ ơ.” Tổng giám hạ giọng, “Cậu nói liệu anh ta có…”



Dạ Phong Vũ vẻ mặt bình tĩnh nhìn anh ta, chuẩn nghe mấy lời linh tinh kiểu “Có thể thích đàn ông không”.



Sau đó chợt nghe đối phương nói: “Phương diện kia có chướng ngại?”



Dạ Phong Vũ: “…..”



Tổng giám hình ảnh vẻ mặt ý vị thâm trường, rất có trình độ bát quái.



“Cái gì vậy.” Dạ Phong Vũ đột nhiên nhíu mày nhìn vào cổ áo anh ta.



“Cái gì?” Tổng giám khó hiểu.



“Hình như có con sâu bò vào.” Dạ Phong Vũ vươn một ngón tay, “Nhưng cũng có thể là tôi hoa mắt, không thấy rõ.”



“Sâu?” Mặt đối phương trắng bệch, chạy vội vào toilet kiểm tra —- lần trước đi tới lâu đài cổ về, người anh ta ngứa suốt ba ngày, hoàn toàn không muốn lại bị lần nữa.



Dạ Phong Vũ nhướng nhướng đuôi lông mày, xoay người trở về phòng hóa trang của mình.



So với điều kiện gian khổ của buổi chụp trước đây, phim trường lần này có thể nói là xa hoa. Soái ca gợi cảm Dạ Phong Vũ còn có xinh đẹp vô song Catherine, tùy tiện đứng ở đâu cũng đẹp mắt, càng miễn bàn còn có trang phục hoa lệ, đồ dùng tinh xảo và chân nến đế cao làm đẹp.



Cảnh bố trí là quỷ hút máu thời Trung Cổ đẹp trai và công chúa xinh đẹp mỹ lệ, Dạ Phong Vũ ôm eo cô, cúi đầu hơi ghé vào cái cổ mảnh khảnh.



“Good.” Thợ chụp ảnh vừa lòng đứng lên, ý bảo hai người đã qua, “Nghỉ tạm một chút đi, vất vả rồi.”



“Hợp tác với cậu thật sự là một trải nghiệm vui.” Catherine lau son, nhỏ giọng khẽ hỏi, “Buổi tối có tiện cùng ăn cơm không?”



“Mọi người?” Dạ Phong Vũ nhìn cô.



Catherine lắc đầu: “Cậu với tôi.”



Dạ Phong Vũ hơi ngừng, sau đó cười đáp ứng: “Đương nhiên.”



“Anh họ.” Trình Hạ cầm di động đến, “Điện thoại.”



Dạ Phong Vũ nhìn màn hình điện thoại: “Xin lỗi không tiếp được, buổi tối hôm nay để tôi mời.”



Catherine gật gật đầu, đứng lên để cho trợ lý giúp mình chỉnh trang. Dạ Phong Vũ đi ra ban công ấn nút nghe: “Bây giờ là ba giờ sáng.”



“Cho nên rất cần an ủi đêm khuya.” Augustine nói, “Về đồ ăn hương vị kỳ quái, cùng với cương châm cắm vào người.”



“Em đã nói anh có thể từ chối châm cứu.” Dạ Phong Vũ buồn cười.



“Nhưng ông ta là bạn em.” Augustine nói, “Hơn nữa nhìn có vẻ phi thường hung dữ, Phillip nói nếu tôi từ chối, không chừng sẽ bị thêm phương pháp đốt nến.”



Dạ Phong Vũ cười thành tiếng: “Thật sự rất xin lỗi.”



“Giọng em nghe có vẻ như không hề có ý xin lỗi.” Augustine cũng cong khóe miệng theo, “Đang làm việc sao?”



“Anh là muốn hỏi em tình trạng ở chung với Catherine?” Dạ Phong Vũ nói, “Cũng không tệ lắm.”



“Cũng không tệ lắm?” Augustine dựa vào đầu giường.



“Là rất không tệ.” Dạ Phong Vũ nhìn lướt qua trong phòng, “Cô ấy rất tốt cũng rất ôn hòa, tiến độ chụp ảnh cũng rất thuận lợi, thậm chí còn mời em buổi tối cùng ăn cơm.”



“Em và cô ta?” Augustine ngồi dậy.



“Phải.” Dạ Phong Vũ gật đầu, “Em và cô ấy.”



“Từ chối.” Augustine ra lệnh.



“Đã nhận lời rồi.” Dạ Phong Vũ nói, “Ăn tối với cộng sự, chuyện này cũng không quá đáng.”



Augustine trầm mặc.



“Giận rồi sao?” Dạ Phong Vũ hỏi.



“Nếu em không muốn nghe lời nói dối, có một chút.” Augustine rất thẳng thắn, “Nhưng không phải vì em, mà là bởi vì chuyện này.”



“Em đã từng nói với anh, trốn tránh không phải là phương thức giải quyết vấn đề.” Dạ Phong Vũ cường điệu.



“Nếu nhất định phải đối mặt, người đó cũng nên là tôi, chứ không phải em.” Giọng Augustine không vui.



“Em sẽ làm như không biết gì, chỉ là ăn cơm cùng bạn diễn mà thôi.” Dạ Phong Vũ thở dài, “Nếu anh thật sự phản đối, vậy về sau còn gặp những chuyện này, em sẽ không dám nói lại với anh.”



Augustine nghe vậy nhíu mày.



“Xin lỗi, em nên đi làm rồi.” Dạ Phong Vũ hạ giọng, “Anh nên nghỉ sớm, ngủ ngon.”



Điện thoại truyền đến tiếng “tút tút”, mặt Augustine âm trầm, gọi điện thoại cho Phillip.



“A! Nhất định phải là bây giờ sao?” Trong tiếng ồn ào, Phillip kêu thảm thiết, “Nhưng em vừa mới câu được người đẹp hấp dẫn nhất bữa tiệc đêm nay.”



Augustine nhìn đồng hồ treo tường: “Nửa tiếng.”



Phillip rơi lệ đầy mặt, cầm áo khoác đi ra ngoài, còn vào phút thứ hai mươi chín đẩy cửa ra: “Xảy ra chuyện gì?”



“Anh họ.” Trình Hạ đưa hóa đơn ra, “Nhà ăn đã đặt được rồi, hoàn cảnh tuyệt đối tư mật, không có truyền thông với đám săn ảnh.”



“Vất vả rồi.” Dạ Phong Vũ gật đầu.



“Tâm trạng không tốt sao?” Trình Hạ cẩn thận quan sát anh.



“Những lời này em đã lặp lại ít nhất năm lần.” Dạ Phong Vũ xoa đầu cậu.



Trình Hạ thành thật trả lời: “Em chỉ là ăn ngay nói thật, hai ngày gần đây cảm xúc của anh chính xác là không được tốt cho lắm.”



“Không sao.” Dạ Phong Vũ cười cười, trở lại phim trường.



Mà trong căn hộ ở Manhattan, Phillip đang tận tình khuyên bảo: “Nghe có vẻ như trong chuyện này chị dâu cũng không có sai.”



“Đối phương là Catherine.” Augustine ngồi trên sô pha, lạnh lùng lặp lại một lần.



“Vậy thì sao? Đây là công việc bình thường.” Phillip nói, “Hơn nữa chúng ta cũng lén chị dâu, hợp tác với Calero.”



“Hợp tác với Calero là để giải quyết vấn đề!” Augustine hơi giận.



“Biết đâu chị dâu cũng muốn giải quyết vấn đề giữa anh và Catherine.” Phillip quyết đoán lùi về phía sau hai bước, để tránh vô vọng tai ương, “Ít nhất anh cũng phải nghe cậu ấy nói cho xong lý do, chứ không phải một mực phản đối, như vậy không công bằng.”