Truy Trục Du Hí – Trò Chơi Theo Đuổi (Trò Chơi Tình Nhân)

Chương 33 : Một bưu kiện chuyển phát nhanh

Ngày đăng: 03:29 19/04/20


Edit & Beta: Cafesvictim 

– Vì sao một chút động tĩnh cũng không có –



“Trên bàn đàm phán anh có thể không nói lý, nhưng khi yêu đương thì hiển nhiên không được.” Phillip tiếp tục nói, “Cho dù trong hai người anh chiếm địa vị cường thế, cũng không thể buộc chị dâu làm bất cứ chuyện gì.”



Augustine nhíu mày trầm mặc.



“Như suy nghĩ lúc trước của anh vậy, tình yêu là một chuyện rất phiền toái, không phải độc đoán là có thể giải quyết vấn đề.” Phillip nói, “Nếu dùng phương thức sai lầm, rất dễ dàng tổn thương.”



“Đi ra ngoài đi.” Augustine xoa xoa mi tâm, “Anh cần bình tĩnh một chút.”



“Sau khi anh tỉnh táo lại, tốt nhất có thể gọi cho chị dâu một cuộc.” Trước khi quay về phòng ngủ, Phillip không quên nhắc nhớ, “Đây là giai đoạn cần thiết sau khi tình nhân cãi nhau.”



“Quay lại!” Augustine gọi cậu lại.



Phillip đành phải thu chân trở về: “Còn có chuyện gì?”



Augustinne lại không nói gì, chỉ là đăm chiêu nhìn nhìn cậu.



Phillip cảnh giác lui về phía sau: “Simba không ở đây.”



“Mày đi được rồi.” Hồi lâu sau, Augustine duy trì mặt than mở miệng.



Phillip: “…..”



Cho dù là ở vài mươi năm trước, tính cách của Augustine vẫn luôn rất lãnh đạm cường thế, nhưng không thể nghi ngờ từ sau khi gặp chị dâu, loại trạng thái âm tình bất định này liền trở nên trầm trọng thêm, quả thực là giống thiếu niên táo bạo thời dậy thì.



A!



Thật sự là khiến người ta lo lắng!



Phillip đứng bên giường cởi quần áo, rất là cảm khái.



Khu nghỉ mát trong nước, sau khi ngày chụp ảnh đầu tiên kết thúc, Trình Hạ lái xe, đưa hai người đến nhà hàng đã đặt.



“Em với trợ lý của Catherine ăn cơm ở bên cạnh, có việc gọi em.” Trình Hạ dặn dò, “Lúc nói chuyện phải chú ý không cần nhắc tới Augustine, biết chưa?”



“Nếu cô ấy đề cập trước thì sao?” Dạ Phong Vũ hỏi.



“Vậy anh phải đồi đề tài đi, không thì nói không biết.” Trình Hạ đưa gói quà cho anh, “Nếu không rất dễ đắc tội với cả hai bên.”



Dạ Phong Vũ xoa xoa đầu cậu, mở cửa xuống xe.



Nhà hàng này ở ngoại ô, bình thường chỉ tiếp đãi khách quen hoặc là bạn bè, cho nên khung cảnh rất là yên tĩnh.



“Có uống được rượu đỏ không?” Dạ Phong Vũ hỏi.



“Đương nhiên.” Catherine gật đầu, “Nhà hàng rất có phong cách Trung Quốc.”



“Tôi hơi bất ngờ, về việc tiểu thư sẽ hẹn tôi ăn tối riêng.” Dạ Phong Vũ giúp cô kéo ghế dựa.



“Làm việc với cậu rất vui.” Catherine cười cười, “Hơn nữa, tôi cũng có một ít vấn đề muốn hỏi cậu.”



“Về Augustine?” Dạ Phong Vũ đối mặt.



“Cậu rất thẳng thắn.” Catherine nhếch môi, “Tôi nghe Adams nói hai người quan hệ không tồi, còn từng cùng đi nghỉ phép.”



“Bác sĩ Grater nói Augustine cần ánh mặt trời và không khí trong lành, mà tôi lại vừa lúc có thể cung cấp một cơ hội đi du lịch.” Dạ Phong Vũ cười cười, “Chỉ là chuyến đi đảo bình thường mà thôi.”



“Anh ấy một mực trốn tránh tôi.” Catherine cũng không có giấu diếm chuyện này.



“Có lẽ anh ấy chỉ là không tìm ra chính xác phương thức ở chung với tiểu thư mà thôi.” Dạ Phong Vũ nói, “Tình cảm là một chuyện không thể dùng lý trí để cân nhắc, đối với cả hai phía đều như vậy.”



“Cậu có thể nhận lời giúp tôi không?” Catherine nắm lấy bàn tay anh đang đặt trên bàn.



Dạ Phong Vũ lắc đầu: “Rất xin lỗi, không thể.”



“Tôi chỉ cần cậu cho tôi biết tình hình gần đây của anh ấy.” Catherine nói, “Để cho tôi đỡ phải….. lo lắng.”



“Tôi không có quyền can thiệp vào chuyện tình cảm của Augustine, hơn nữa chúng tôi còn vừa mới bởi vì một chuyện mà cãi nhau.” Dạ Phong Vũ thẳng thắn nói, “Tôi không muốn lại làm cho anh ấy tức giận.”



Catherine trầm mặc.



“Tình yêu không nên là như thế này.” Dạ Phong Vũ đưa cho cô một ly rượu đỏ, “Vui vẻ lên.”



“Xin lỗi.” Catherine cười cười, “Tôi chỉ muốn trở thành bạn với tất cả bạn bè của anh ấy.”



“Thẳng thắn mà nói, quyết định này có điểm điên cuồng, hơn nữa chưa hẳn có thể đạt được tới mục đích của cô.” Dạ Phong Vũ nhún vai, “Nhưng tôi không tiện đánh giá đối với chuyện tình cảm này, cho nên hay là chúng ta đổi đề tài, an tâm hưởng thụ bữa tối mỹ vị này? Đầu bếp ở đây rất khó đặt trước đó.”



Catherine gật đầu, nhẹ nhàng chạm ly rượu với anh.



Sau khi bữa tối kết thúc, Catherine dẫn trợ lý về khu nghỉ mát, Trình Hạ vừa giúp anh thu dọn đồ dùng vừa hỏi: “Ở chung thế nào?”



“Đích xác có nhắc tới Augustine, có điều chỉ nói ngắn gọn mấy câu.” Dạ Phong Vũ nói, “Cô ấy rất đúng mực.”


“Đúng lúc.” Lương Hạo vừa khéo ở phòng nghỉ, “Tôi còn đang định gọi cậu.”



“Trên đường gặp phải tai nạn xe, cho nên phải đi đường vòng.” Dạ Phong Vũ ngồi trên sô pha, “Đối phương không để ý chứ?”



“Đương nhiên, chỉ là bàn bạc bước đầu mà thôi, cậu vốn có thể không tham gia.” Lương Hạo nói, “Tuy rằng là đạo diễn trẻ chưa nhiều kinh nghiệm, nhưng Bạch tổng và tôi đều cảm thấy cậu ta rất có thiên phú, kịch bản tình tiết cũng không tệ.”



“Cho nên có thể quyết định rồi?” Dạ Phong Vũ hỏi.



“Đâu dễ vậy, đây mới là bước đầu mà thôi, có điều căn cứ kinh nghiệm của tôi, hẳn là tám chín phần mười.” Lương Hạo nói, “Thế nào, buổi tối cùng đi uống không?”



“Không được, Hạ Hạ bị bệnh, tôi phải về chăm sóc cậu ấy.” Dạ Phong Vũ nói, “Lần sau đi.”



“Cũng được.” Lương Hạo nói, “Vậy đi thôi, chúng ta đi gặp Bạch tổng.”



Dạ Phong Vũ gật đầu, chuyển điện thoại sang trạng thái im lặng, liền cùng anh lên tầng chín. Cuộc họp lần này hơi lâu, lúc đi ra trời đã tối rất nhanh, lấy điện thoại ra xem thời gian, mới phát hiện thế mà có những mười cuộc gọi nhỡ.



“Tôi đi trước.” Lương Hạo thu dọn đồ đạc.



“Đi đường cẩn thận.” Dạ Phong Vũ vỗ vỗ vai anh, cầm điện thoại gọi lại.



“A! Trời ạ!” Phillip gần như mừng phát khóc, “Tôi thiếu chút nữa thì nghĩ cậu bị người sao Hỏa bắt cóc, sau đó gọi điện cho nhóc đáng yêu, cậu ấy nói có thể cậu đang họp.”



“Rất xin lỗi.” Dạ Phong Vũ hỏi, “Có chuyện gì?”



“Cậu có vui lòng đến nhà Nghiêm làm khách không?” Phillip mời, “Lái xe đang ở dưới lầu.”



“……… Nghiêm tổng?” Dạ Phong Vũ khó hiểu.



“Còn có Augustine.” Phillip tươi cười sáng lạn.



Tay Dạ Phong Vũ run lên, suýt chút nữa đánh rơi di động.



Vì thế Lương Hạo đã xuống đến gara lại nhận được điện thoại: “Giúp cậu chăm sóc Hạ Hạ?”



“Phải, tôi có việc đột xuất.” Dạ Phong Vũ trả lời, “Lúc ốm nó thích ăn cháo đường đỏ ở cửa hàng tiện lợi của tiểu khu.”



“Không thành vấn đề.” Lương Hạo rất sảng khoái nhận lời, “Cậu có việc gì?”



“Có bạn đến, cùng ăn bữa cơm.” Dạ Phong Vũ nói, “Cám ơn anh.”



“Đừng khách sáo.” Lương Hạo cũng không hỏi nhiều, khởi động xe chạy tới biệt thự.



Mà ở gara tư nhân của công ty, cũng đang đậu một chiếc xe có rèm che, bác tài xế trầm mặc ít lời, đưa Dạ Phong Vũ về thẳng nhà Nghiêm Khải. Mới vừa vào cừa, đã bị một người ôm mạnh mẽ vào ngực.



“A!” Phillip thật sự là tình cảm dạt dào, ôm cả bờ vai của cậu đi lên lầu, “Nghiêm với Nhạc Nhạc không ở đây, đêm nay chỉ có cậu và Augustine.”



“Tôi rất bất ngờ.” Dạ Phong Vũ thẳng thắn.



“Tình yêu vốn chính là một chuyện làm người ta bất ngờ.” Phillip giơ tay gõ cửa, sau đó nhanh chóng biến mất.



Augustine mở cửa phòng ngủ.



Nhìn thấy đôi mắt quen thuộc kia, Dạ Phong Vũ cười thành tiếng: “Đúng là anh rồi.”



Phillip ngồi xổm ở góc tường, kích động khó nhịn chờ xem hôn lưỡi.



A!



Thời khắc cửu biệt gặp lại này.



Sau đó giây tiếp theo, hai người liền đóng lại cửa phòng ngủ.



Phillip: “………..”



Trên giường lớn trong phòng ngủ, Dạ Phong Vũ nhắm mắt lại, hai tay dịu dàng ôm lấy vai anh.



Augustine ôm eo cậu, cúi đầu hôn điên cuồng mà lại nóng bỏng, một khắc cũng không muốn buông ra.



Hồi lâu sau, hai người mới bình tĩnh trở lại, tựa trán nhìn nhau.



“Sắc mặt hơi tiều tụy.” Augustine nói.



“Nghệ sĩ ngủ không đủ là tình trạng bình thường.” Dạ Phong Vũ nhìn anh cười, “Anh biết không, trên đường đi em nhận được điện thoại của Chu đại sư, hàn huyên suốt nửa giờ.”



“Nói cái gì?” Giọng Augustine rất trầm.



“Một mực tức giận, nói anh là bệnh nhân không phối hợp nhất mà ông ấy từng gặp.” Dạ Phong Vũ xoay người, đè người ta dưới thân, “Chẳng những lén trốn đi, còn không có mang theo thuốc ông ấy đã phối xong.”



“Có em ở đây, tôi không cần dùng bất cứ phương pháp trị liệu mất ngủ nào khác nữa.” Ngón tay Augustine khẽ vuốt tóc trên trán cậu, ghé vào ôn nhu hôn một cái.



Phillip hết sức chuyên chú ghé vào cửa phòng ngủ, ánh mắt rất là hoang mang.



Thế mà một chút động tĩnh cũng không có, không nên a…..