Truy Trục Du Hí – Trò Chơi Theo Đuổi (Trò Chơi Tình Nhân)

Chương 34 : Vụ án tài chính

Ngày đăng: 03:29 19/04/20


Edit & Beta: Cafesvictim



– Chúng ta có thể đổi sang một phương thức hôn môi ôn nhu –



“Lần này ở Trung Quốc bao lâu?” Dạ Phong Vũ hỏi.



“Mười ngày, ở New York tôi còn có rất nhiều việc phải xử lý.” Augustine trả lời, “Cho nên phải dùng tốc độ nhanh nhất để trở về.”



“Thật ra không cần mệt như vậy.” Dạ Phong Vũ cầm tay anh, “Nên nghỉ ngơi nhiều.”



“Nhưng tôi muốn gặp em.” Augustine ôn nhu nhìn chăm chú vào mắt cậu, “Về Catherine, rất xin lỗi về thái độ không tốt của tôi lúc trước.”



“Ba ngày nữa bọn em còn có một lần hợp tác.” Dạ Phong Vũ cười cười, “Sự trốn tránh của anh không hề có tác dụng, cô ấy vẫn không hề có dấu hiệu sẽ buông tha.”



“Nhưng tôi không thể cho cô ta bất cứ cái gì.” Augustine ôm cậu vào lòng, “Càng không hy vọng chúng ta lại vì việc này mà cãi nhau.”



“Mấy ngày này vẫn sẽ ở nhà Nghiêm tổng sao?” Dạ Phong Vũ hỏi.



“Ở đây rất yên tĩnh.” Augustine trả lời, “Hành trình lần này của tôi hoàn toàn giữ bí mật, không hy vọng có nhiều người biết.”



“Em có thể giúp anh đổi một chỗ ở khác.” Dạ Phong Vũ kéo anh ngồi dậy, “Cũng không ai biết, còn tự do hơn.”



“Nhà của em?” Augustine hỏi.



Dạ Phong Vũ gật đầu: “Nhưng không phải nơi ở hiện tại, là nhà trọ trước đây.”



Phillip vốn tính toán trở về phòng cho khách, đột nhiên liền nhìn thấy hai người cùng đi ra, vì thế cảm thấy rất kinh ngạc: “Hai người muốn đi đâu?” Không có xé áo của nhau còn chưa tính, thoạt nhìn còn có vẻ như muốn ra ngoài?



“Mày ở lại đây.” Augustine ngắn gọn ra lệnh.



“Vì sao?” Phillip nhất thời tan nát cõi lòng.



“Nói với Nghiêm và Nhạc Nhạc, bữa tiệc ngày mai hủy bỏ.” Augustine không thèm quay đầu lại, cùng Dạ Phong Vũ đi xuống cầu thang.



Phillip hai mắt rưng rưng nhìn theo hai người rời đi, ít nhất nói cho em biết hai người muốn đi đâu chứ.



Xe chạy xuyên qua thành phố, cuối cùng dừng ở một tiểu khu cao tầng yên tĩnh.



“Nhà trước của em?” Augustine đứng trước cửa hỏi.



“Ừ, là căn nhà đầu tiên em mua.” Dạ Phong Vũ lấy chìa khóa ra, “Có điều rất nhỏ.”



“Xem ra em thường xuyên trở về.” Augustine bật đèn, “Chính xác là rất nhỏ, nhưng rất sạch sẽ.”



“Sẽ có người định kỳ đến dọn dẹp.” Dạ Phong Vũ kéo rèm ra, “Ở đây có thể nhìn thấy cảnh đêm của cả thành phố, lúc em không vui sẽ đến đây, ở một mình chốc lát.”



“Thường xuyên không vui sao?” Augustine từ phía sau ôm lấy cậu.



“Con người sẽ luôn có những thời kì thoái trào.” Dạ Phong Vũ cầm tay anh, “Anh cũng sẽ mất ngủ, không phải sao?”



“Nhưng đây là trong tình trạng không có em.” Augustine ghé vào tai cậu nói nhỏ, “Nếu em nguyện ý tự đưa mình tới Mỹ, hẳn là hữu dụng hơn nhiều so với vị thực liệu sư kia.”




“Là một công ty tài chính chứng khoán gia đình ở Anh, vài năm trước đã biến mất rồi, nguyên nhân là bị vướng vào một vụ lừa đảo, vợ chồng Bernal cũng vì vậy mà sợ tội tự sát.” Phillip hơi ngập ngừng, “Trừ việc đó còn tra ra được một việc, lúc tốt nghiệp xong chị dâu chính là đến công ty này làm, nhưng chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi.”



Augustine khẽ nhíu mày.



“Có phải có chuyện gì không?” Phillip cẩn thận hỏi.



“Anh muốn biết vụ án này rốt cuộc là như nào.” Augustine nói, “Hơn nữa phải tuyệt đối bí mật.”



“Không thành vấn đề, nhưng vụ án này đã qua nhiều năm, đối phương lại đã tan cửa nát nhà, có thể mất hơi nhiều thời gian.” Phillip lại hỏi, “Tuyệt đối bí mật, kể cả chị dâu?”



Augustine cam chịu.



“Hiểu rồi.” Phillip do dự mà ngắt điện thoại, cảm thấy chuyện này hình như hơi phức tạp.



“Là anh bảo Nghiêm tổng gọi điện thoại cho Lương Hạo và Hạ Hạ?” Dạ Phong Vũ cầm di động quơ quơ.



Augustine ngồi tựa trên sô pha trong phòng khách, gật đầu.



“Hiện tại bọn họ đều đã nghĩ là em đang bàn chuyện làm ăn cho công ty.” Dạ Phong Vũ ngồi trên đùi anh, “Mười ngày nữa phải báo cáo kết quả làm việc như nào.”



“Nếu không nghĩ ra cớ gì, vậy mang tôi đến gặp bọn họ.” Augustine cười ôm thắt lưng cậu, “Xin lỗi, hôm nay tôi chỉ một mực làm việc, muốn bồi thường cái gì?”



“Em nghĩ anh bề bộn công việc là trạng thái bình thường.” Dạ Phong Vũ nói, “Nếu mỗi lần đều được bồi thường, vậy khả năng là em có thể tích được một khoản kha khá.”



“Nghe có vẻ như là một chuyện làm ăn không tệ.” Augustine khen ngợi.



“Muốn gì cũng được?” Dạ Phong Vũ hỏi.



Augustine gật đầu.



“Vậy sau này không được lưu dấu hôn ở đây.” Dạ Phong Vũ chỉ chỉ cái cổ của mình, “Ngày kia còn phải chụp ảnh, em một chút cũng không muốn bôi thêm thuốc.”



“Vậy chỗ khác thì sao?” Augustine hỏi.



“Chúng ta có thể đổi một phương thức hôn môi ôn nhu.” Dạ Phong Vũ nâng cằm anh.



“Dạy tôi.” Augustine nhắm mắt lại.



Dạ Phong Vũ ôm cổ anh, phối hợp cúi đầu hôn xuống.



Augustine rất hưởng thụ cậu chủ động, cùng với mùi cam ngọt thản nhiệt giữa môi lưỡi giao hòa.



“Là như vậy.” Lúc sau, Dạ Phong Vũ khiêu khích cắn môi dưới anh, “Học xong chưa?”



“Muốn thử nghiệm một chút không?” Augustine ôm cậu, mạnh mẽ đặt người xuống sô pha.



“Anh xem ra hoàn toàn không có dáng vẻ gì là sẽ thi đạt.” Dạ Phong Vũ nâng hai tay che miệng anh.



“Không sao.” Augustine đè hai tay cậu xuống bên sườn: “Tôi rất vui nếu em vẫn giúp tôi bổ túc, cho đến khi qua kì thi mới thôi.”