Truy Trục Du Hí – Trò Chơi Theo Đuổi (Trò Chơi Tình Nhân)
Chương 37 : Anh anh anh nói ai
Ngày đăng: 03:29 19/04/20
– Sau này không được tùy tiện tặng quà cho người khác –
“Hình như thật sự là theo dõi chúng ta.” Trình Hạ nhìn kính chiếu hậu, “Tin tức đủ linh thông.”
“Phóng viên nhà ai?” Dạ Phong Vũ hỏi.
“Không biết.” Trình Hạ lắc đầu, “Nhưng mà theo cũng chặt đó, rẽ hai khúc rồi cũng chưa có mất dấu.”
Dạ Phong Vũ phiền muộn xoa huyệt thái dương.
“Đáng tiếc không quen, nếu không có thể gọi một cuộc điện thoại nói là chúng ta chỉ đơn thuần về nhà thôi, để cho bọn họ sớm xong việc mà nghỉ ngơi.” Trình Hạ vừa lái xe vừa chọc ghẹo, “Từ ngoại thành cố gắng theo chúng ta về đến trung tâm thành phố, kết quả tin gì cũng không có, tiền xăng cũng không kiếm lại được.”
“Đúng rồi, lúc trước Lương Hạo gọi cho em, nói gì vậy?” Dạ Phong Vũ nhìn cậu.
“Anh không nói em cũng quên mất.” Trình Hạ lập tức bật người lên, “Phỏng vấn ngày kia dời tới mười ngày nữa, cho nên anh lại có thêm vài ngày để nghỉ ngơi.”
“Lý do?” Dạ Phong Vũ hỏi.
“Lúc đó không hỏi.” Trình Hạ đau đầu, “Có điều không biết vì sao, ngày phỏng vấn của Catherine lại không có đổi.” Nói xong lại không yên lòng, “Không phải là các anh có mâu thuẫn chứ?” Nếu không rõ ràng là có thể cùng nhau nhận phỏng vấn, vì sao phải một trước một sau.
“Có lẽ em nên đi hỏi chủ biên, sẽ có được đáp án nhanh hơn.” Dạ Phong Vũ cười cười vỗ cậu, “Yên tâm, bọn anh không có vấn đề gì.”
“Vậy tốt rồi.” Trình hạ lái xe vào khu nhà, “Đi thôi, thời gian còn sớm, vừa kịp nấu chè ăn khuya.”
Hai người cùng xuống xe về nhà, mà chiếc xe theo dõi kia quanh quẩn ở cửa khu nhà một lúc, sau cũng quay đầu đi, không có theo nữa.
“Về nhà rồi sao?” Augustine gọi điện thoại đến.
“Ừ.” Dạ Phong Vũ ôm MOKA xoa xoa, “Vừa mới về.”
“Muốn gặp anh không?” Augustine hỏi.
“Đương nhiên là muốn.” Dạ Phong Vũ đứng lên, “Nhưng bên ngoài chắc sẽ có phóng viên, em ra ngoài nhất định sẽ bị theo dõi, không chắc có thể đuổi đi, anh xác định muốn gặp?”
“Cho nên là anh tới tìm em.” Augustine nhìn đồng hồ, “Một tiếng nữa gặp.”
“Được.” Dạ Phong Vũ gật đầu, “Nhưng Hạ Hạ đang ở đây, anh có ngại em nói mọi chuyện cho fan nhỏ của anh không?”
“Đương nhiên không, nhưng em phải cam đoan cậu ấy sẽ không xỉu hoặc là hét ầm lên.” Augustine cong khóe miệng, nhẹ nhàng hôn một cái vào di động, ‘”Bởi vì trừ việc ở cùng em, anh không muốn phải làm bất cứ cái gì khác.”
“Anh họ.” Trình Hạ còn đang ở trong nhà bếp cắt trần bì, “Nấu ngọt một chút được không?”
Dạ Phong Vũ đi đến tắt bếp, bỏ dao xuống, vác người đi ra khỏi nhà bếp, tiện tay đặt lên bàn ăn.
Augustine đưa tay xuống.
“Em tự làm là được.” Dạ Phong Vũ miễn cưỡng đứng dậy, lấy khăn ướt giúp anh lau tay, “Anh nghỉ trước đi.”
Augustine hơi bất đắc dĩ, anh cho tới bây giờ vẫn không hề biết, thì ra chính mình sẽ có thời điểm…. thất bại đến như vậy.
“Không sao, có thể từ từ học.” Dạ Phong Vũ xoa xoa đầu anh, giống như dỗ dành bạn nhỏ.
“Em cảm thấy anh phải mất bao nhiêu lâu, mới có thể trở thành một người yêu đủ tư cách?” Augustine ôm cậu, hai người cùng tựa vào đầu giường.
“Ừm… ba năm?” Dạ Phong Vũ nghĩ nghĩ.
Augustine nhíu mày: “Vì sao phải lâu như vậy?”
Dạ Phong Vũ nhíu mày: “Bởi vì yêu cầu của em nhiều.”
Augustine: “………”
“Nếu anh thấy phiền, bây giờ đi còn kịp.” Dạ Phong Vũ cong khóe miệng.
“Rất phiền, có điều anh không định đi.” Augustine đặt cậu dưới thân, cúi đầu hạ xuống một nụ hôn triền miên, “Ngủ ngon.”
“Từ từ, còn một việc.” Dạ Phong Vũ tránh anh.
“Em nên nghỉ ngơi.” Augustine nhíu mày.
“Về sau không được tùy tiện tặng quà cho người khác.” Dạ Phong Vũ nhéo hai má anh.
“Ví dụ như?” Augustine khó hiểu, vì sao đột nhiên nhắc tới vấn đề này.
Dạ Phong Vũ nheo mắt nhìn anh.
“Vòng tay của Catherine? Khi đó anh đang làm ăn với Adams, hơn nữa cô ấy còn chưa có thích anh.” Augustine kịp phản ứng.
Dạ Phong Vũ tiếp tục nhìn anh.
“OK.” Augustine giơ tay đầu hàng, “Từ hôm nay trở đi, trừ em ra, quà tặng ai cũng đều dùng danh nghĩa Phillip.”
Dạ Phong Vũ nhắm mắt lại: “Ngủ ngon.”
“Thì ra em cũng sẽ để ý những chuyện này.” Augustine cười ra tiếng, vùi đầu cọ cọ vào cổ cậu, “Có điều……… Thật sự rất đáng yêu.”