Truy Trục Du Hí – Trò Chơi Theo Đuổi (Trò Chơi Tình Nhân)

Chương 38 : Đạo diễn kinh ngạc đến ngây người

Ngày đăng: 03:29 19/04/20


~ Tổ diễn viên quần chúng quan sát ba mươi sáu người ~



Rạng sáng ba giờ, ngoài cửa sổ tuyết rơi lãng đãng. Dạ Phong Vũ nhắm mắt, ngủ thật yên tĩnh thật an tâm.



Nhìn dáng vẻ không chút đề phòng của cậu, ánh mắt Augustine bất giác trở nên thật ôn nhu, cúi người nhẹ nhàng hạ xuống một cái hôn, sau đó ôm cả người vào lòng.



Sáng sớm hôm sau, Trình Hạ tỉnh dậy rất sớm. Cửa phòng ngủ cách âm rất tốt, cậu không thể không dùng sức dán cái tai, muốn nghe xem hành lang rốt cuộc có động tĩnh gì không. Nhỡ đâu mình đẩy cửa ra, lại bất cẩn đụng trúng lúc Augustine tiên sinh đang cùng với anh họ…….. điên cuồng bù lại khoảng thời gian xa cách lúc trước, vậy chính mình rất có khả năng bị đưa đi để nuôi Simba với Elizabeth. Lùi một bước mà nói, nhìn thấy hôn lưỡi cũng không được!



“Hạ Hạ.” Dạ Phong Vũ gõ cửa, sau đó vặn tay nắm.



Em họ hoa dung thất sắc, xoay người chạy như bay về giường, thể hiện là em vừa rồi căn bản là không có nghe lén!



“Anh nghĩ là qua cả một đêm, em đã hoàn toàn có thể tiếp nhận chuyện này.” Dạ Phong Vũ khoanh tay trêu ghẹo.



“Augustine tiên sinh đi rồi?” Trình Hạ nhìn quanh phía sau anh.



“Không, anh ấy ở lại đây ít nhất một tuần.” Dạ Phong Vũ về phòng.



“Em có thể chủ động biến mất.” Trình Hạ rất có tinh thần tự giác.



“Nhà ở Lộc hồ còn đang sửa, em định biến đến chỗ nào được.” Dạ Phong Vũ xoa đầu cậu, “Đừng chạy linh tinh.”



“Anh… xác định?” Trình Hạ chỉ chỉ ngoài cửa.



“Anh đương nhiên là xác định, chỉ cần buổi tối em đừng có xông phòng ngủ của bọn anh.” Dạ Phong Vũ cười có chút trêu chọc, “Ừm…. Ban ngày ở thư phòng cũng không được.”



Sau lưng Trình Hạ phát run, trắng trợn rõ như ban ngày ở thư phòng?



Cho dù một người là nam thần một người là anh họ, cũng không che giấu được sự thật là quá dâm đãng.



“Anh là nói Augustine ban ngày sẽ làm việc trong thư phòng, cho nên em tốt nhất đừng có đi quấy rầy.” Dạ Phong Vũ thần tình nghi hoặc nhìn cậu, “Có điều nhìn qua, em hình như là đang nghĩ tới chuyện khác, hử?”



……….



Em họ vô cùng bi phẫn, hung hăng quăng đệm dựa vào ngực anh.



Thú vui ác liệt a!



MOKA tỉnh ngủ, như mọi khi ngoáy cái đuôi mạnh mẽ chạy vào phòng ngủ, muốn nhào qua cọ cọ cái đầu, chỉ là không nghĩ tới đứng trước gương thế mà lại là chủ cũ!



“Gâu!” Chó lớn chấn kinh, quyết đoán dựng tai lui về phía sau vài bước.



Augustine chậm rãi thắt cà vạt, xoay người cao cao tại thượng nhìn nó.



Sau vài giây đối diện, MOKA xoay thân mình, cụp đuôi một đường “ô ô” vòng về dưới lầu.



Quả thực là cẩu sinh thảm đạm.



“Anh lại khi dễ MOKA.” Dạ Phong Vũ tựa vào cửa phòng ngủ.



“Bắt nó lại nhốt với Simba mới gọi lại khi dễ.” Augustine tiến lên, cùng cậu trao một cái hôn chào buổi sáng triền miên.



Trình Hạ vừa mới đi tới cửa, thấy vậy đành nhìn trời trở về…… Làm loại chuyện này vì sao không đóng cửa chứ.



“Muốn cùng làm bữa sáng không?” Dạ Phong Vũ ôm cổ anh mời mọc.



Augustine bình tĩnh trả lời: “Anh còn rất nhiều việc phải xử lý.”



“Nhưng anh không thể mỗi ngày vừa xuống giường là liền làm việc.” Dạ Phong Vũ kéo anh xuống lầu, “Cần phải dành cho chính mình thời gian nghỉ ngơi.”



“Ví dụ như lúc làm bữa sáng tiện tay phá phòng bếp?” Augustine bất đắc dĩ.



“Em sẽ không cho anh cơ hội đó.” Dạ Phong Vũ lấy từ trong ngăn tủ ra một cái tạp dề, đeo vào cổ anh.



Augustine: “………”



MOKA nhanh chóng chạy lên lầu, cắn ống quần Trình Hạ liều mạng phất — gâu gâu gâu, có người muốn trộm tạp dề với cái xẻng của nhà ngươi!



“Đừng quậy.” Em họ an ủi xoa xoa nó, sau đó gọi điện thoại cho Phillip.



“Xin chào, Chuột chũi nhỏ.” Phillip cười đến cảnh xuân sáng lạn, “Xem ra cậu đã biết mọi chuyện rồi.”



“Thế mà không sớm nói cho tôi biết!” Trình Hạ tiến hành khiển trách phẫn nộ, “Không có tình đồng minh cách mạng!”



“Đừng giận, bây giờ biết cũng không muộn mà.” Phillip cảm tình thật sự dư thừa, nói chuyện cứ như ngâm thơ, “Hơn nữa đối với Augustine vẫn luôn băng giá mà nói, mối tình đầu lãng mạn nóng bỏng này chỉ mới vừa bắt đầu.”



Tương lai nhất định sẽ là tin đầu bài của các báo.



“Đổ vào đi.” Dạ Phong Vũ đưa cái chảo về phía anh.



Augustine đổ chén trứng đã đánh vào, gặp nóng nhanh chóng đọng lại, nhìn có vẻ rất mềm xốp hấp dẫn.



“Đây là lạc thú của việc nấu nướng.” Dạ Phong Vũ rắc tiêu đen lên trên mặt, “Làm thật tốt một bàn đồ ăn, tâm tình cũng theo đó mà trở nên tốt hơn.”



“Đó là với em.” Augustine tiếp tục đánh trứng, “So ra mà nói, anh càng vui lòng dùng phương pháp thư giãn khác.”



“Ví dụ như?” Dạ Phong Vũ thuận miệng hỏi.



Augustine buông chén xuống, ôm cậu đặt lên bệ cửa sổ, rất rõ ràng hôn lên.



MOKA ngậm bát ăn trống không, ngồi xổm ở cửa phòng bếp thực ai oán.



Mấy người rốt cuộc đang làm cái gì, vì cái gì sáng nay không có thức ăn hạt với thịt viên!



Thật vất vả chờ hai người làm xong bữa sáng, đã xấp xỉ tới giờ… ăn trưa.



“Muốn chụp ảnh lưu niệm không?” Dạ Phong Vũ hỏi.
“Tạ ơn trời đất.” Phillip rõ ràng là thở phào nhẹ nhõm.



“Muốn nói?” Augustine hỏi.



“Em thật sự không xác định là ai, chỉ có thể đoán.” Dạ Phong Vũ thả điện thoại lại trên bàn, giọng rất thấp, “Có liên quan đến chuyện thực tập của em hồi ở Anh, còn nhớ lần trước em nói với anh về một người bạn rất thân không?”



“Trương Hiểu Thần?” Augustine nói.



Dạ Phong Vũ gật đầu: “Bọn em cùng thực tập ở công ty chứng khoán Bernal, đối với những người vừa mới tốt nghiệp mà nói, đây là cơ hội khó có được. Hiểu Thần làm việc rất nỗ lực, nhưng cơ hội ở lại chỉ có một, vì thế sau kì thực tập thì em xin nghỉ đi gia nhập đoàn thám hiểm, nhân thời gian nghỉ ngơi, đi ngắm cảnh Trung Mỹ.”



“Mấy tháng sau cuộc thám hiểm kết thúc, em trở lại Anh, Hiểu Thần đã là người phụ trách hạng mục của công ty Bernal, mọi người đều vui cho cậu ấy. Nhưng có một lần đi bar, Hiểu Thần lại nói cậu ấy cảm thấy công ty này có vấn đề. Phần lớn công ty chứng khoán đều có nội tình đen tối, kì thực cũng không phải chuyện gì bí mật, nhưng Hiểu Thần lại nói cảm thấy đối phương không chỉ có chút chuyện đen tối đó, thậm chí còn rất có thể là giao dịch khác. Lúc ấy em khuyên cậu ấy nếu cảm thấy không ổn, thì sớm từ chức đi, lại bị cự tuyệt.”



“Vì sao?” Augustine hỏi.



“Hiểu Thần cảm thấy mọi chuyện đều là cậu ấy đoán, cũng không có căn cứ chính xác gì, huống hồ lão Bernal đối với cậu ấy rất tốt, thậm chí so với con ruột còn tốt hơn. Công việc đang phát triển thuận buồm xuôi gió, có khả năng kiếm được mức lương rất cao, cậu ấy đương nhiên không chịu đi.” Dạ Phong Vũ nói, “Lại qua một thời gian, cậu ấy đột nhiên hào hứng gọi cho em nói muốn kết hôn, còn nói mình có thời gian nghỉ ba tháng.”



“Hào hứng?” Augustine nhíu mày, nếu anh nhớ không lầm, lúc trước Phillip điều tra ra, là thanh niên này bởi vì phạm lỗi bị cảnh sát điều tra —– cho nên mới phải nghỉ để kết hôn —– thực chất chính là gián tiếp bị đuổi việc.



“Đúng vậy, cậu ấy thích Hạ Nhiễm rất nhiều năm, cũng một mực lo lắng chuyện hôn lễ.” Dạ Phong Vũ nói, “Mọi người đều rất vui, cho đến khi trên đường đến nơi làm lễ xảy ra chuyện.”



Nghe được sự nghẹn ngào trong giọng cậu, Augustine nhẹ nhàng vỗ vỗ tấm lưng cậu.



“Lúc chuyện vừa xảy ra, cũng như mọi người, em cũng nghĩ mọi chuyện là bất ngờ.” Dạ Phong Vũ nói, “Nhưng sau đó, em bắt đầu hoài nghi chuyện này hết thảy đều là mưu sát, vào ngày đầu tiên Hiểu Thần gia nhập công ty, Bernal liền lên kế hoạch để cậu ấy làm người chịu tội thay, cho nên mới liên tiếp thăng chức rồi tăng lương, ngoài mặt là được coi trọng, còn vừa tốt nghiệp đã được gia nhập tầng quản lý của công ty. Thật ra Hiều Thần ngoài việc nỗ lực thật thà, cũng không có khả năng đặc thù gì cả, có thể nhanh chóng thăng cấp như vậy vốn đã không bình thường.”



“Cho nên em bắt đầu điều tra chuyện này?” Augustine hỏi.



“Ừ.” Dạ Phong Vũ nói, “Em điều tra rất lâu, rốt cuộc tìm được chứng cứ phạm tội của lão Bernal từ trước khi Hiểu Thần nhậm chức, nặc danh giao cho cảnh sát.”



“Chính là tập tài liệu “Vụ án Bernal” kia?” Augustine hơi bất ngờ, “Không ngờ cuối cùng người giúp đỡ cảnh sát lại là em.”



“Nếu không phải là em mang tờ báo có thông báo tuyển dụng kia về, Hiểu Thần có lẽ cũng sẽ không…….” Dạ Phong Vũ hơi nghẹn ngào.



“Nhưng em không có làm gì sai.” Augustine hôn cậu, “Người xấu đã bị trừng phạt, đây là kết quả tốt nhất em có thể làm được.”



“Em nhận được điện thoại đe dọa, giọng rất giống Bernal con.” Dạ Phong Vũ nói, “Tuy rằng đều là nặc danh, nhưng hắn không có khả năng không đoán được.”



“Cho nên em nghi chuyện này là do hắn thao túng?” Augustine hỏi.



“Chỉ là đoán mà thôi.” Dạ Phong Vũ mệt mỏi, “Thẳng thắn mà nói, em gần như không có đầu mối.”



“Giao cho anh giải quyết.” Augustine ôm cậu đứng lên, “Hiện tại việc em phải làm, là ngoan ngoãn ngủ một giấc.”



“Đã qua nhiều năm như vậy rồi, có lẽ không có việc gì đâu.” Dạ Phong Vũ vỗ vỗ ngực anh, “Đừng lo.”



“Anh sẽ bảo vệ em.” Augustine đẩy cửa phòng ngủ, đặt cậu lên giường.



“Em muốn để anh về Mỹ.” Dạ Phong Vũ nhìn anh, “Không cần vì chuyện này mà lỡ việc.”



“Ừ, anh sẽ về Mỹ.” Augustine gật đầu, “Nhưng trước khi về Mỹ, anh sẽ tìm một tá vệ sĩ, cùng em gia nhập đoàn phim.”



“Một tá?” Dạ Phong Vũ giật mình.



“Hoặc nhiều hơn.” Augustine giúp cậu thay áo ngủ.



“Nếu như để truyền thông biết ——“



“Truyền thông sẽ không biết những người này là vệ sĩ của em, cũng sẽ không có cơ hội đoán bừa.” Augustine cắn trên vai cậu ra một dấu hồng, “Tin anh.”



Dạ Phong Vũ bán tin bán nghi.



Hiệu suất làm việc của Phillip cao vô cùng, chưa đầy một ngày, đã tìm ra ba mươi sáu vệ sĩ, tuy rằng bề ngoài cực độ không thống nhất, cao thấp gầy béo nam nữ đều có, nhưng sức chiến đấu của mỗi người đều rất mạnh, toàn bộ đều là chuyên nghiệp nhất.



“Rất tốt.” Augustine tỏ vẻ hài lòng.



Dạ Phong Vũ: “………”



“Nghiêm tổng muốn tổ chức một đoàn diễn viên quần chúng quan sát?” Đạo diễn phim nhận được điện thoại, cảm thấy rất buồn bực, “Là cái gì?”



“Chính là đoàn diễn viên quần chúng quan sát.” Trợ lý theo lời dặn của Nghiêm Khải trả lời, “Vì muốn cho diễn viên quần chúng có cơ hội học hỏi, cho nên tổ chức thành một đoàn gia nhập tổ phim, đến gần quan sát biểu hiện của diễn viên.”



Đạo diễn là người mới, cũng không dám đưa ra nhiều ý kiến, vì thế thật cẩn thận hỏi: “Vậy có bao nhiêu người?”



Trợ lý trả lời: “Ba mươi sáu.”



Đạo diễn suýt chút nữa bị dọa quỳ rạp xuống đất, ba ba ba mươi sáu diễn viên quần chúng quan sát?!



“Anh yên tâm, mọi chuyện ăn ở đều do công ty lo, bọn họ cũng sẽ tuyệt đối không quấy rầy việc quay phim, thậm chí ngay cả nói cũng sẽ không nói nhiều.” Trợ lỹ kịp thời nói, “Chỉ cần có thể vào thời điểm diễn viên chính quay đến gần quan sát biểu hiện, là OK.”



Thấy tự túc ăn uống cùng với không quấy rối, đạo diễn lập tức thở phào nhẹ nhõm, không tốn tiền là tốt rồi!



“Vậy quyết định nhé, bọn họ sẽ cùng diễn viên chính gia nhập đoàn phim.” Trợ lý nói, “Đúng rồi, việc này bảo mọi người trong đoàn phim đừng để lộ, Nghiêm tổng nói tận lực giữ bí mật, đóng máy thì viết thông báo gửi cho truyền thông, cũng tiện thể xem như là quảng cáo bộ phim.”



“Được được được.” Đạo diễn không hề nghi ngờ, tuy rằng cảm thấy Boss có thể nghĩ ra ý tưởng này thật……. không thể lý giải, nhưng cẩn thận ngẫm lại thì trừ việc hơi phiền phức, kì thật cũng không ảnh hưởng gì, vì vậy rất sảng khoái nhận lời.



“Có phải hơi khoa trương rồi không.” Dạ Phong Vũ vươn tay chỉ, “Trước đây nói là mười hai người.” Cư nhiên trong chớp mắt tăng gấp ba.



“Gấp mười cũng không nhiều.” Augustine nắm tay cậu, “Mặc dù có vệ sĩ, nhưng cũng phải tự bảo vệ mình.”



“Em biết rồi.” Dạ Phong Vũ cười cười, “Đi đường thuận lợi.”



Augustine thầm thở dài, mạnh mẽ ôm người vào lòng.



Trong phòng khách lầu một, Phillip đang cùng Trình Hạ cắn hạt dưa thuận tiện lo lắng nhìn đồng hồ treo tường.



Sao còn chưa xuống lầu, máy bay sắp cất cánh rồi a…..