Truy Trục Du Hí – Trò Chơi Theo Đuổi (Trò Chơi Tình Nhân)
Chương 39 : Tôi sẽ không tự bán đứng mình
Ngày đăng: 03:29 19/04/20
~ Điện thoại của Bernal con ~
Phi cơ cất cánh bay lên, Phillip đưa qua một tập tài liệu: “Toàn bộ về vụ án Bernal, cùng với tình hình gần đây của Bernal con. Sau khi lão Bernal tự sát, hắn yên lặng hai năm, nhưng rất nhanh chóng xây lại nghiệp cũ, một lần nữa thành lập công ty chứng khoán, còn phát triển có thể coi là không tồi.”
“Tính cách có vẻ rất nóng nảy.” Augustine lật hai trang.
“Đúng là tương đối nóng nảy, cho nên trong giới danh tiếng cũng không tốt. Hắn còn từng nói với người tình, muốn chị dâu phải trả giá đắt.” Phillip nói, “Nhưng bây giờ còn chưa có chứng cứ, có thể chứng minh cái chết của hai người không thân phận kia có liên quan đến hắn.”
“Phía Calero thì sao?” Augustine hỏi.
“Hắn dành hết tâm huyết vào vụ khai thác bồn địa Karoo này.” Phillip trả lời, “Một khi hạng mục khởi đầu, không có chúng ta duy trì hắn sẽ táng gia bại sản, cho nên chắc là sẽ không cự tuyệt yêu cầu gì hết.”
Augustine gật đầu, đặt văn kiện xuống một bên.
Một tháng sau, phim điện ảnh mới chính thức khởi quay. Đạo diễn tên là Tằng Phàm, là người mới vào nghề. Diễn viên ngoại trừ Dạ Phong Vũ thì đều là diễn viên không mấy nổi danh, bởi vậy cũng không có đánh tiếng quá lớn, chỉ có nhờ mấy nhà truyền thông đưa tin.
Chỉ có Chung Ly Phong Bạch là rất tức giận, cuống quýt đi lòng vòng quanh nhà.
Này!
Thế giới!
Khiến kẻ khác thất vọng!
Nơi nơi đều là!
Gai góc khiến người ta tan nát cõi lòng và!
Lửa cháy!
“Đúng, thật sự là rất quá đáng!” Mục Thu ôm người lên đùi, hùa theo mãnh liệt khiển trách.
Dối trá!
Chung Ly Phong Bạch ra sức dùng đệm dựa đập anh.
Hơn nữa!
Tay anh!
“Người ta chỉ là cảnh sát bình thường, vất vả mới có cơ hội chạy tới tham ban, còn bị mấy người tập thể bắt chẹt.” Dạ Phong Vũ xoa đầu cậu, “Buổi tối mời lại đi.”
“Vậy không được, tối nay anh ta với Mục Tâm hẹn hò, bữa tối dưới nến lãng mạn em mời kiều gì.” Trình Hạ nghĩ, “Hay là em đi mua đặc sản tặng anh ta?”
“Đi đi.” Dạ Phong Vũ gật đầu thả người.
Trường quay ở ven biển của một trấn nhỏ, món ăn nổi tiếng nhất là cá khô nướng, Trình Hạ ra tới cửa còn chưa lấy xe, trước mặt liền “vèo” một cái nhảy ra một người.
“Trùng hợp vậy a.” Cẩu Tứ Mao tươi cười đầy mặt.
“Sao lại là anh.” Trình Hạ đau đầu.
“Đến đây, ngồi xuống đã.” Cẩu Tứ Mao lôi kéo cậu đi vào một quán mì nhỏ, thần bí hề hề hỏi, “Nghe nói ngày hôm qua trong đoàn phim các cậu có một người bị thương, là diễn viên chính sao?”
Trình Hạ rút khóe miệng: “Anh không có việc gì đi rủa anh họ tôi a.”
“Không có sao?” Cẩu Tứ Mao thất vọng, vậy mà lại là tin giả.
“Tôi nói anh này, đoàn phim này không có tin tức gì đâu, anh cắm rễ ở đây cũng không săn được cái gì hết.” Trình Hạ gọi hai bát mì, “Nên về đi.”
Cẩu Tứ Mao ủ rũ, tràn trề không cam lòng.
“Anh nói xem nhiều ngôi sao như vậy, sao anh cứ nhìn chòng chọc anh họ tôi chứ.” Trình Hạ cũng rất khó hiểu.
“Đúng là có rất nhiều ngôi sao, nhưng tôi muốn phát tin độc nhất vô nhị.” Cẩu Tứ Mao hung hăng ăn một miếng mì.
Trình Hạ: “………”
“Hơn nữa gần đây có tổ phim khác đúng không, cậu có biết tin gì, cũng tiện thể cho tôi biết chút chút.” Cẩu Tứ mao lấy tay đẩy đẩy cậu, “Anh em ra ngoài lăn lộn kiếm cơm, cũng không dễ gì.”
Dựa vào cái gì a! Trình Hạ 囧囧 hữu thần, chúng ta cũng không quen thuộc gì lắm!
“Nào nào nào đây là số điện thoại tôi!” Cẩu Tứ Mao mạnh mẽ dúi cho cậu cái danh thiếp.
“CEO công ty trách nhiệm hữu hạn Đế quốc thịnh vượng?” Trình Hạ dùng ánh mắt muốn quỳ nhìn hắn.
“Đừng quan tâm, chủ yếu là lưu số điện thoại.” Cẩu Tứ Mao vô liêm sỉ, nhiệt tình vỗ tay cậu, “Biết đâu tương lai cần đến, cần đến!”