Truy Trục Du Hí – Trò Chơi Theo Đuổi (Trò Chơi Tình Nhân)

Chương 49 : Anh sẽ ở bên em

Ngày đăng: 03:29 19/04/20


~ A a a Lý tiên sinh ~



Dưới áp lực như muốn hủy diệt thế giới của Augustine, việc đẩy mạnh phương án khai thác lưu vực Karoo phi thường thuận lợi, thậm chí ngay cả Chính phủ cùng tổ chức bảo vệ môi trường địa phương cũng đặc biệt phối hợp – trước mắt gần như là sẽ không có vấn đề gì.



Phillip cảm khái, còn kiên định cho rằng đây nhất định là bởi vì năng lượng tình yêu.



Ngày xuất phát, Augustine tựa vào lưng ghế trên máy bay, nhàn nhã lật xem một quyển tạp chí Tài chính và kinh tế, tinh thần có vẻ rất tốt, hoàn toàn không có vẻ mệt mỏi và ủ rũ của mười ngày tăng ca liên tục.



Phillip hai mắt lấp lánh nhìn anh.



A! Năng lực và hào quang của hệ cấm dục này!



Trong nước, tại nhà nghỉ của đoàn phim, Dạ Phong Vũ thay quần áo, cầm lấy chìa khóa xe.



“Thật sự không cần em đưa anh đi sao?” Trình Hạ hỏi lại lần nữa.



“Xã giao mà thôi.” Dạ Phong Vũ nói, “Em đi cũng không có chuyện gì để nói, thà ở nhà ngủ còn hơn.”



“Cũng đúng.” Trình Hạ nói, “Vậy anh lái xe cẩn thận, về sớm một chút.”



Dạ Phong Vũ gật đầu, đi ra cửa. Cậu hiếm khi tham gia tiệc tùng, có điều đêm nay người chủ trì là Tống Kì, nói trong số các khách mời có người rất thích phim của mình, vừa dịp cũng ở gần đây, liền hỏi có thể cùng ăn một bữa cơm hay không. Tống Kì coi như là tiền bối hàng đầu trong giới, bình thường luôn quan tâm tới các tiểu bối, vì vậy ai cũng đều thức thời vui vẻ nể mặt, cho nên Dạ Phong Vũ cũng rất thoái mái nhận lời, đúng giờ lái xe tới một nhà hàng tư nhân.



Mà cùng lúc đó, Trình Hạ đang trong mộng thì bị một cái ôm mạnh mẽ đánh thức.



“Supprise!” Khuôn tươi cười của Phillip bị phóng đại vô hạn, gần như chạm đến mũi cậu.



“A a a!” Trình Hạ mở to hai mắt.



“Này!” Phillip lập tức che miệng cậu, “Tôi không muốn gọi bảo vệ tới đâu.”



“Sao anh lại tới đây!” Trình Hạ giật mình vô cùng, lập tức ngồi dậy, giơ tay vỗ một cái qua.



Tiếng đập rất thanh thúy! Không phải nằm mơ!



Phillip rơi lệ đầy mặt: “Vì sao cậu không tự đánh mình?”



“Đúng là anh a.” Trình Hạ quỳ gối trên giường, hai tay rung vai anh, “Augustine tiên sinh đâu?”



“Ở biệt thự.” Phillip trả lời, “Tôi tới đón chị dâu, cậu ấy hôm nay không phải quay phim sao?”



“Có, nhưng mà đã xong rồi.” Trình Hạ nói, “Hôm nay chị Tống Kì làm chủ mời khách, anh họ đi ăn cơm.”



“Khi nào thì về?” Phillip hỏi.



“Cái này tôi cũng không rõ.” Trình Hạ lấy di động ra, “Hỏi giúp anh nhé.”



“Đừng nhắc tới Augustine!” Phillip căn dặn.




“Còn một tháng nữa mới có thể quay xong.” Dạ Phong Vũ lại nói.



“Sau đó anh sẽ đưa em về Milan.” Augustine ôm cậu đứng lên, một đá đá văng cửa phòng tắm, đi vào.



“A!” Phillip hết sức chăm chú ghé vào vách tường hành lanh, “Bọn họ cùng tắm sao?” Động tác lại lớn như vậy.



“Đừng làm ồn.” Trình Hạ còn đang thương cảm nam thần, tạm thời không có thời gian chú ý anh ta.



Phillip vô cùng sốt ruột, hận không thể trực tiếp chui vào tường.



Rất có tinh thần bát quái chuyên nghiệp được tôi luyện mỗi ngày của cánh săn tin.



Di động rung lên, Trình Hạ lấy từ trong túi quần ra, chỉ thấy một dãy số địa phương xa lạ.



“Xin chào.” Đối phương tự giới thiệu, “Tôi là người giao hàng của Vườn hoa Hạnh phúc, xin hỏi đây là trợ lý của Dạ Phong Vũ tiên sinh đúng không?”



“Là tôi.” Trình Hạ hỏi, “Anh có việc gì sao?”



“Có một vị tiên sinh họ Lí đã đặt chín trăm bông hồng, sáng mai sẽ đưa tới khách sạn.” Đối phương nói, “Mong anh báo trước với khách sạn, vậy chúng tôi mới có thể vận chuyển đến được.”



“Từ từ!” Trình Hạ trợn mắt, “Lí tiên sinh kia là ai?!”



“Rất xin lỗi, thông tin của khách hàng chúng tôi không thể tiết lộ.” Đối phương rất có tính chuyên nghiệp.



“Vậy không nhận hoa, giúp chúng tôi cảm ơn Lí tiên sinh kia.” Trình Hạ quyết đoán từ chối.



“Nhưng chúng tôi đã đặt máy bay vận chuyển hoa hồng xanh.” Đối phương rất khó xử, lẩm bẩm, “Lí tổng có tiền có quyền, cũng không thể đắc tội a.”



Cho nên đắc tội chúng tôi?! Trình Hạ trợn mắt.



“Tôi chỉ là người vận chuyển, chuyện khác cũng không biết.” Đối phương hạ quyết tâm. “Tóm lại sáng mai mười giờ chúng tôi đúng hẹn chuyển đến.”



“Đừng a, tôi đã nói —- Này?” Nghe tiếng “tút tút” phía bên kia, Trình Hạ chán nản, vì sao lại có người nhằm lúc này mà chạy tới thêm phiền chứ?



Lí tổng? Lí tổng của tập đoàn Bạch Giang? Tặng hoa? Cho Dạ Phong Vũ?!



Chín trăm bông? Hoa hồng xanh?



Chiếc đũa trên tay Cẩu Tứ Mao “lạch cạch” rơi xuống bàn! Hắn vốn chỉ định đi ra ngoài ăn bát mì, lại không ngờ rằng có thể đúng lúc nghe được có người đang ở bên cạnh gọi điện thoại.



Đã nói là quả nhiên thời gian không phụ lòng người a! Cẩu Tứ Mao lệ nóng doanh tròng, ăn xong liền chạy vội về phía phim trường, thậm chí trên đường đã nghĩ xong tiêu đề và nội dung.



Sáng mai chụp được ảnh, nhất định phải đăng tin đầu tiên!



Loại cảm giác sắp phát tài này, quả thực tốt đẹp!