Truy Trục Du Hí – Trò Chơi Theo Đuổi (Trò Chơi Tình Nhân)
Chương 50 : Sét đánh Cẩu Tứ Mao
Ngày đăng: 03:29 19/04/20
~ Cậu có thể nói lại nguyên vẹn chuyện này với Augustine ~
Thẳng thắn mà nói, người theo đuổi Dạ Phong Vũ cũng không tính là ít, đừng nói là mấy trăm bông hồng, ngay cả biệt thự trên núi cũng sẽ có người nguyện ý tặng, nhưng……… vì cái gì lại cố tình chọn thời điểm này a! Còn không chịu tiết lộ Lí tổng là ai nữa?!
Trình Hạ mặt ủ mày chau, chắp tay sau mông đi lòng vòng quanh phòng.
“Cậu như bị trúng tà vậy.” Phillip nghi hoặc vạn phần, “Rốt cuộc là điện thoại của ai?”
Trình Hạ nhón chân nhìn phòng ngủ, cửa phòng đóng chặt, không cần nghĩ cũng biết bên trong đang có chuyện gì.
“Cậu muốn làm gì?” Phillip lại cần cù hỏi.
“Anh cảm thấy nếu bây giờ tôi gọi cho anh họ một cuộc điện thoại, sẽ có hậu quả gì?” Trình Hạ dùng ánh mắt tràn ngập hy vọng nhìn anh.
Phillip trả lời: “Không có hậu quả gì, bởi vì cơ bản là không ai nhận.”
Biết đâu Augustine tiên sinh đang tắm, anh họ đang ngồi xem điện thoại một mình thì sao! Ôm ấp loại kỳ vọng tốt đẹp này, Chuột chũi nhỏ thử ghé vào cửa nghe ngóng.
“Ư… nữa…” Tiếng thở dốc của Dạ Phong Vũ vô cùng dồn dập.
Trình Hạ lập tức hóa máy hơi nước, quay lưng đỏ mặt nghiến răng chạy như điên xuống lầu, này này này này thật sự rất là dâm loạn a!
“Còn muốn nữa?” Augustine ghé vào tai cậu cười khẽ, cúi đầu hôn hôn, “Bây giờ dáng vẻ của em rất đáng yêu.”
Dạ Phong Vũ cắn môi dưới, thành thật bày ra tư thế mời gọi.
“Anh rất muốn tiếp tục, nhưng sáng mai em còn phải phỏng vấn.” Ngón tay cái Augustine cọ cọ hai má, “Không thể quá sức.”
“Hạ Hạ nói với anh?” Dạ Phong Vũ hỏi.
“Anh cũng là một trong các cổ đông của Truyền thông Đông Hoàn.” Augustine sửa lại tóc mái cho cậu, “Muốn có lịch trình của em cũng không khó.”
“Em muốn khiến anh phát điên.” Dạ Phong Vũ nhìn vào mắt anh.
“Nhưng anh lại muốn vì em học cách kiềm chế.” Augustine cầm tay cậu, đặt bên môi nhẹ nhàng hôn một cái: “Cho nên bây giờ đi tắm nhé?”
Dạ Phong Vũ hơi ngẩn người, sau đó nhìn anh cười: “Ừ.”
Tuy rằng đã sắp tới mùa hè, nhưng ban đêm vẫn rất lạnh, hai người ôm nhau vừa đủ ấm.
“Ngủ ngon.” Augustine nhè nhẹ vỗ lưng.
“Chờ một chút.” Dạ Phong Vũ tựa vào ngực anh, “Anh còn chưa nói cho em biết, vì sao hôm trước đột nhiên gọi điện thoại về nhà em.”
“Bởi vì lúc tụ họp gia đình lần đó, Kate phu nhân rất quan tâm anh.” Augustine trả lời, “Mà cách đây không lâu, phía Nam nước Pháp đã gặp mưa bão.”
“Hai chuyện này liên quan gì? Nhà em ở phía Tây Bắc.” Dạ Phong Vũ nhéo cằm anh.
Mặt Augustine cứng đờ.
“Thật sự chỉ vì lí do này?” Dạ Phong Vũ lại hỏi một lần.
“Phillip nói với anh, phải biết quan tâm tới gia đình em.” Mặt Augustine không chút thay đổi. Nhưng muốn quan tâm luôn cần lí do, vì thế Phillip tốn gần hai tiếng đồng hồ lăn lộn trên mạng, mới tìm được một tin tức miễn cưỡng có thể viện cớ — dù sao phía Nam nước Pháp thì cũng là một phần của nước Pháp, có thể dùng làm lí do gọi điện.
“Tặng cho cậu đó.” Nhân viên cửa hàng hoa rất thoái mái, nhét tờ giấy ký nhận vào ngực hắn.
“A?” Cẩu Tứ Mao mở lớn miệng.
“Đi đi đi, trở về.” Nhân viên cửa hàng hoa lớn giọng gọi.
Xe tải nhỏ ầm ấm chạy đi, để lại Cẩu Tứ Mao một mình hỗn độn trong gió.
Vì sao lại có chuyện này.
“Anh đã làm hỏng trò vui.” Phillip oán giận.
“Ai nói thế.” Nghiêm Khải lơ đễnh, “Cậu hoàn toàn có thể đem toàn bộ chuyện này nói lại cho Augustine.”
“Thật sao?” Trên đầu Phillip sáng lên một cái bóng đèn.
“Đương nhiên.” Nghiêm Khải nhếch nhếch khóe miệng, “Đối với việc có thể khích cậu ta, từ trước đến nay anh luôn rất vui vẻ mà làm.”
“Em nên dậy.” Trên giường lớn ấm áp, giọng Augustine rất ôn nhu.
“Cho nên anh định khi nào thì thả em ra?” Dạ Phong Vũ cắn cắn cái cằm anh.
Augustine lại nhéo một cái lên vòng eo dẻo dai kia, rồi mới lưu luyến buông tay.
Dạ Phong Vũ đứng lên, đi chân trần trên thảm vào nhà tắm. Nhìn thấy cơ thể cậu gần như lộ ra trọn vẹn, Augustine lại không hề nghi ngờ gì mà…… có phản ứng.
“Buông thả không phải thói quen tốt.” Dạ Phong Vũ tựa vào cửa đánh răng.
“Đến đây.” Augustine vẫy tay.
“Không.” Dạ Phong Vũ lắc đầu.
Augustine như cười như không nhìn cậu.
Dạ Phong Vũ xoay người rửa mặt, mông vểnh mà gợi cảm.
Bụng Augustine nóng lên.
“Không được vào đây.” Giọng Dạ Phong Vũ lười biếng.
“Trên thế giới này, không ai có thể ra lệnh cho anh.” Augustine nhìn cậu.
“Không, cho, phép, đến.” Dạ Phong Vũ mở vòi hoa sen, cởi chiếc quần lót duy nhất xuống, cắn môi dưới khiêu khích anh, “Nếu không em sẽ đóng cửa rồi mới tắm.”
Augustine: “………”
Hửm?
~*~
Augustine tiên sinh lật mặt nhanh hơn lật sách, câu trước còn “Nhưng anh lại muốn vì em học cách kiềm chế.”, câu sau đã thành “Đến đây”. Khinh bỉ