Truy Trục Du Hí – Trò Chơi Theo Đuổi (Trò Chơi Tình Nhân)

Chương 51 : Đây là hai chuyện khác nhau

Ngày đăng: 03:29 19/04/20


~ Đây là một chuyện ~



Dòng nước chảy xuống, cọ rửa sạch sẽ bọt biển dính trên thân thể, chảy dọc theo tấm lưng xinh đẹp xuống sàn nhà.



Augustine tựa vào đầu giường, một chút cũng không hề che giấu dục vọng tham lam nơi đáy mắt của mình, có điều lại thật thà…… không động đậy.



Tắm xong, Dạ Phong Vũ lau tóc qua loa, sau đó khoác áo ngủ nửa quỳ bên người anh, hơi thở trầm thấp ấm áp: “Sao lại ngoan như vậy?”



“Bởi vì anh biết ——” Augustine mạnh mẽ kéo người, đặt người ta dưới thân chặt chẽ đè lên, “Em sẽ tự mình tới.”



“Này! Em còn phải đi làm.” Dạ Phong Vũ che miệng anh.



“Tin anh đi.” Augustine không thừa kiên nhẫn, gần như là xé áo ngủ của cậu, “Phóng viên cũng sẽ không có ý kiến với việc này.”



…………….



Nửa tiếng, một tiếng… Trình Hạ đợi không nổi rón rén chạy ra ngoài xem, sốt ruột vì sao anh họ còn chưa có tới. Vừa mới cân nhắc có nên gọi điện thoại về giục hay không, Phillip đã như ma bất ngờ xuất hiện trong phòng chờ.



“Sao anh lại tới đây?” Trình Hạ giật mình.



“Vì phải diễn vai ông già Noel.” Phillip đặt cái hòm sắt trong tay lên bàn, thần bí vô cùng nói, “Đoán xem đây là gì?”



Trình Hạ nói, “Tiền a?”



Biểu cảm của Phillip cứng lại một chút, hiển nhiên là rất không hài lòng với đáp án này: “Vì sao không thể là súng ống đạn dược, hoặc là thuốc phiện?” Như vậy mới giống trong phim xã hội đen.



“Trừ khi đầu anh bị ngấm nước.” Trình Hạ ghét bỏ, sau đó lại hỏi, “Rốt cuộc có phải tiền không?”



Phillip đành phải trả lời: “Phải.”



“Anh mang nhiều phong bì tiền như vậy làm gì?” Trình Hạ vừa mở cái hòm ra nhìn liền giật mình.



“Chị dâu chắc phải chiều mới đến được.” Phillip dùng ánh mắt ý vị sâu xa nhìn cậu.



Trình Hạ: “…..”



Biết ngay mà!



“Tin là mỗi người trong kia đều rất vui lòng nhận món quà bất ngờ nho nhỏ này.” Phillip gác lại cuộc nói chuyện để đi chuẩn bị phát quà trước.




“Đây là một chuyện.” Giọng Phillip lấn át anh, sau đó xoay người đi ra ngoài.



Augustine hung hăng vứt bữa tối sang bên cạnh.



Tiếng vỡ vụn thanh thúy truyền đến, Phillip ôm đầu gào khóc, oanh oanh liệt liệt chạy xuống lầu.



Buồn tè đến nhũn chân!



“Anh sao vậy?” Trình Hạ nhận được điện thoại thì rất giật mình.



“Tôi cần sự an ủi của chị dâu.” Phillip nghẹn ngào, đứng bên bồn cầu gian nan hư hư, tiểu tiện cũng không thoải mái.



“A?” Trình Hạ buồn bực.



Cầu thang có tiếng bước chân, Phillip không kịp giải thích nhiều, kéo khóa lên lê hoa đái vũ***chạy như điên ra ngoài.



(***lê hoa đái vũ: giọt mưa đọng trên đóa hoa lê – ý chỉ vẻ đẹp kiều diễm của người con gái khi rơi lệ.



Khi trước là hoa dung thất sắc, giờ lại là lê hoa đái vũ:v)



Thật sự cần chui vào lònghu hu hu một phen.



Dạ Phong Vũ vừa xong việc, định đi tắm, Phillip đã lập tức vọt vào.



Trình Hạ trợn mắt há mồm, nhìn anh ta nhào vào ngực anh họ.



……….



Đây là cái hình ảnh gặp quỷ gì a.



Ngoài cửa khách sạn, Cẩu Tứ Mao đang cầm một túi hạt dưa, tiện tay rút khăn lau nước mũi —- tuy rằng không lấy được tin đầu, nhưng bán hoa hồng cũng lời được gần một vạn, tâm trạng hắn thật ra không tệ, muốn đi bộ một lúc rồi trở về ngủ, sáng mai lại tiếp tục đến đây canh.



~*~



Phillip tiên sinh = em trai + lái xe + vệ sĩ + trợ lí+ thư kí + đầu bếp + thợ mát xa + giáo viên tinh thần + bao cát…



Nhiều khi thấy đáng thương dễ sợ =)))