Truy Trục Du Hí – Trò Chơi Theo Đuổi (Trò Chơi Tình Nhân)

Chương 53 : Phim điện ảnh kết thúc

Ngày đăng: 03:29 19/04/20


~ Đạo diễn Chung Ly Phong Bạch ~



Trên đầu gối có một vết thương nhỏ, ban ngày quay phim không cẩn thận bị xát. Augustine mở tủ thuốc ra, lấy bông y tế giúp cậu sát trùng: “Ngày mai có cần ở lại khách sạn nghỉ không?”



“Chỉ là vết thương rất nhỏ mà thôi.” Dạ Phong Vũ lắc đầu, “Không cần thiết.”



“Em rất không quan tâm đến thân thể của mình.” Augustine nhíu mày.



“Anh có thể quan tâm giúp em.” Dạ Phong Vũ cắn tai anh.



Augustine vỗ vỗ lưng cậu: “Ngủ.”



Dạ Phong Vũ lại giơ một ngón tay, ái muội gãi cằm anh.



Augustine bất đắc dĩ: “Em thật sự rất không an phận.”



“Ừ.” Đầu ngón tay Dạ Phong Vũ lướt qua bờ môi của anh, trêu chọc, “Muốn xem anh có thể chịu đến khi nào.”



Augustine: “…..”



“Dù thế nào cũng phải nhẫn nại nha.” Dạ Phong Vũ ngồi trên đùi anh, tay phải trượt dọc theo ngực mình, ánh mắt mơ màng lại mê người.



Augustine kéo chăn lên, hai ba cái bọc kín cậu, phi thường mặt than.



Dạ Phong Vũ cười nhẹ, sau đó lại mang ánh mắt vô tội, đùa dai nhéo nhéo bụng dưới anh.



Augustine đơn giản đặt người xuống dưới thân mình, cắn răng ra lệnh: “Ngủ!”



“Không ngủ.”



“………..”



Augustine sức cùng lực kiệt.



Kim đồng hồ lại chạy thêm một vòng, ba giờ sáng. Dạ Phong Vũ ruốt cuộc cũng nặng nề ngủ, Augustine lại hoàn toàn không có một chút buồn ngủ nào, tựa bên người cậu rất là….. đau đầu.



Có điều cũng không có sốt ruột, trái lại còn hơi buồn cười.



Hôn một cái lên đôi môi mềm mại, Augustine ôm người vào lòng, động tác vừa ôn nhu lại vừa cẩn thận.



Sáng sớm hôm sau, Trình Hạ ngồi xổm ở cửa phòng, cùng Phillip mắt to trừng mắt nhỏ.



“Vì sao muốn tôi đi?” Phillip không vui.



“Bởi vì anh cao hơn.” Trình Hạ trả lời.



Phillip cảm thấy bất công: “Đây là cái lí do gì chứ?”



“Nếu bị đánh, hẳn là anh có thể chống đỡ được một lúc.” Trình Hạ nhìn lên trên, “Nhanh một chút, nếu không anh họ sẽ bị muộn.”



“Tôi không đi.” Phillip từ chối.



Trình Hạ gắt gao giữ ống tay áo không cho anh ta chạy.




Dục vọng tà ác!



Này!



A!



Mục tổng cười vặn vẹo, nỗ lực gỡ tay cậu ra.



Chung đạo diễn ngạo kiều ngồi xuống sô pha, bắt tay với Augustine một cái.



“Em vào bếp.” Dạ Phong Vũ quyết đoán đứng lên.



“Anh lên lầu xem sao.” Mục Thu cũng chạy mất.



“Tháng sau tôi sẽ dẫn Frank về Milan.” Augustine tiên phát chế nhân.



Chung Ly Phong Bạch kéo đĩa trái cây, đáy mắt tràn ngập kháng nghị.



Thương nhân a!



Chỉ coi trọng tiền tài!



Quả thực!



Chính là làm vấy bẩn!



Và!



Cản trở!



Lớn nhất!



Đối với nghệ thuật!



“Chúc cậu sớm tìm được diễn viên mới.” Augustine mạnh mẽ cướp lấy quả cam trong tay cậu ta.



“Căn bản là anh không hiểu nghệ thuật.” Chung Ly Phong Bạch phi thường cao ngạo lãnh diễm.



Sau đó chợt nghe Augustine rõ ràng lưu loát trả lời: “Tôi không cần phải hiểu.”



Chung Ly Phong Bạch bị nghẹn một chút: “Nhưng đây là thế giới của Frank.”



“Thế giới của cậu ấy có rất nhiều thứ.” Trong giọng điệu Augustine không chừa một tia thương lượng cùng không lưu lại đường sống, “Nhưng nhất định không có bộ phim lấy cảnh giường chiếu mở đầu, lại lấy cảnh giường chiếu kết thúc, nửa đường thay năm diễn viên nữ, còn phải khỏa thân quay cảnh SM này.”



………



“Sao tớ lại cảm thấy Chung đạo diễn gần đây khẩu vị càng ngày càng nặng.” Phương Nhạc Cảnh rút rút khóe miệng, cái loại tình tiết kì quặc này!



Những người đang nghe lén tập thể quay đầu, dùng ánh mắt phi thường trầm mặc nhìn về phía Mục Thu.



Mấy người mỗi ngày ở nhà chơi cái gì a…