Truy Trục Du Hí – Trò Chơi Theo Đuổi (Trò Chơi Tình Nhân)

Chương 55 : Em muốn đi núi Kenming

Ngày đăng: 03:29 19/04/20


(***Núi Kenming: Địa danh không có thật, chắc là do mẹ Tiếu bịa ra, cũng giống như cái phim kinh dị “Cây phỉ lớn lúc nửa đêm” ở những chương trước đó.)



~ Anh sẽ nói chuyện với cậu ta ~



“Gâu gâu!” Đêm dài tĩnh lặng, MOKA lăn lộn trên hành lang, muốn đi tìm chủ nhân ngủ ké.



“Không được!” Phillip cùng Trình Hạ kéo nó.



“Ô ô ô.” MOKA liều mạng ngoáy đuôi.



“Tin tao đi, hoàn toàn là vì tốt cho mày, đỡ bị biến thành thức ăn cho Simba lúc nào không biết.” Phillip ôm lôi kéo, cùng chó lớn lăn vào phòng ngủ của mình.



“Đêm nay anh chịu trách nhiệm coi chừng MOKA.” Trình Hạ vỗ vai anh, đạt thành thỏa thuận hữu hảo.



“Đây thật sự là nhiệm vụ gian khổ nhất.” Phillip ôm ngực.



“Ngủ ngon.” Trình Hạ ngáp dài đi về, lúc đi ngang qua phòng Augustine tiên sinh, đúng lúc nghe thấy bên trong có tiếng kêu đau —— giọng của anh họ.



……….



Chuột chũi nhỏ che tai, nhìn chằm chằm vào phòng ngủ của mình.



Augustine lấy điện thoại trên đầu giường.



“Không sao.” Dạ Phong Vũ nhíu mày bưng mắt, “Không cẩn thận chạm phải thôi, một lúc sẽ không sao.”



“Em chắc chứ?” Augustine kéo người ôm vào lòng.



“Ừ… Không chừng còn có thể diễn vai cướp biển?” Dạ Phong Vũ bỏ tay ra, từ từ mở mắt, “Không sao.”



“Em có đôi mắt đẹp nhất thế giới.” Augustine lau nước mắt cho cậu, cúi đầu hôn hôn.



“Cho nên phải đem giấu đi sao?” Dạ Phong Vũ ngồi lên đùi anh.



“Nếu có thể.” Augustine nhìn cậu, “Anh muốn giấu cả thân thể em trong lâu đài.”



“Nghe có vẻ biến thái.” Dạ Phong Vũ tựa cằm lên vai anh, lười biếng ngáp.



Augustine bật cười, vỗ nhẹ lưng cậu: “Ngủ ngon.”



Chuyến bay dài mười mấy tiếng, còn họp mấy tiếng liền nữa, mọi người đều rất mệt ——— trừ Phillip, tinh lực của cậu ta luôn luôn tràn đầy, nhất là khi đối mặt với chuyện tình cảm của Augustine, quả thực có thể liên tục làm việc bảy mươi hai tiếng.



“Thế mà một chút tiếng động cũng không có.” Phillip ngồi xổm ngoài hành lang, dùng ánh mắt phi thường thất vọng để nhìn MOKA, “Thậm chí tao còn chuẩn bị một ít tinh dầu thơm công hiệu kì diệu.”
“Nếu chỉ có nửa tháng,” Dạ Phong Vũ xem lịch, “Có thể suy xét.”



“Vậy hai ngày nữa gặp lại.” Los rất sảng khoái. Cúp điện thoại xong, Dạ Phong Vũ đi tới thư phòng gõ cửa.



“Anh tưởng em đang ngủ trưa.” Augustine thả tài liệu xuống, cười vươn tay với cậu.



“Có chuyện muốn thương lượng.” Dạ Phong Vũ ngồi trên bàn làm việc trước mặt anh.



“Chuyện gì?” Augustine cầm tay cậu, “Nếu là muốn bán Phillip, hoàn toàn không cần trưng cầu ý kiến của anh, MOKA cũng vậy.”



Em trai và chó lớn đồng thời hắt xì một cái.



“Em muốn đi núi Kenming.” Dạ Phong Vũ nói.



“Núi Kenming?” Augustine hơi bất ngờ, “Trước đây chưa từng nghe qua.”



“Los vừa mời em đi leo núi.” Hai tay Dạ Phong Vũ khoác lên vai anh.



“Không phải là đi với anh?” Augustine lập tức không vui.



Dạ Phong Vũ hơi buồn cười, vì vậy cắn môi dưới gật đầu.



“Không được.” Augustine ôm thắt lưng cậu, kéo người lên trên đùi mình, tiện tay nhập “Núi Kenming” vào khung tìm kiếm trên máy tính, trang liên quan có đến mấy ngàn, nhưng hơn nửa tiêu đề đều là “Mất tích bí ẩn”, “Vô cùng giá lạnh”, “Không có tín hiệu”, “Ngã xuống núi mất mạng”, rất là đáng sợ.



Khụ, Dạ Phong Vũ bình tĩnh nhìn anh.



“Muốn đi cũng được.” Augustine gập máy tính xuống, “Nhưng trước tiên phải đợi anh khai phá chỗ này thành khu du lịch, trải đường xây khách sạn đã, em dẫn theo vệ sĩ cùng đi.”



Dạ Phong Vũ dở khóc dở cười.



“Còn việc gì khác không?” Augustine hỏi.



“Ngày kia Los sẽ đến Milan.” Dạ Phong Vũ trả lời, “Cho nên chắc là em sẽ về nhà trọ ở mấy ngày.”



“Anh sẽ bàn bạc chuyện này với cậu ta.” Augustine cầm điện thoại lên.



Dạ Phong Vũ: “………”



“Augustine tiên sinh?” Los nhận được điện thoại thì rất kinh ngạc, nhìn số điện thoại thì phân vân mãi, có vẻ thật sự không phải lừa đảo.



Nhưng vô duyên vô cớ, vì sao đột nhiên tìm mình “nói chuyện”?