Truy Trục Du Hí – Trò Chơi Theo Đuổi (Trò Chơi Tình Nhân)

Chương 56 : Los tiên sinh vô tội

Ngày đăng: 03:29 19/04/20


~ Vì sao cậu lại xuất hiện ở đây ~



“Anh muốn nói chuyện gì với Los?” Cúp điện thoại xong, Dạ Phong Vũ hỏi.



“Đương nhiên là về ngọn núi tuyết này.” Augustine trả lời.



Dạ Phong Vũ dùng hai tay bóp mặt anh biến hình: “Nhưng em không thể cứ ở mãi trong lâu đài.”



“Vì sao không thể?” Augustine ngả lưng tựa vào ghế, “Elsa vẫn luôn ở trong lâu đài đợi đến ngày lên ngôi nữ hoàng.”



……….



Im lặng một lát, Dạ Phong Vũ hơi hoài nghi thính giác của mình: “Ý anh là……… “Frozen”?”



“Năm phút nữa anh có một cuộc họp.” Augustine không có trả lời câu hỏi, mặt than nhìn khoảng không trước mặt.



“Được.” Dạ Phong Vũ đứng lên nhún nhún vai, “Về vấn đề này, buổi tối chúng ta lại nói tiếp.”



Augustine nhìn cậu đi ra ngoài.



“Nhưng cho dù là trong chuyện cổ tích, Elsa cuối cùng vẫn mở ra cánh cổng lâu đài.” Dạ Phong Vũ xoay người ở cửa thư phòng, đáy mắt có chút ý cười, “Có điều ví dụ này rất đáng yêu.”



Augustine: “………..”



“Cái gì đáng yêu?” Trình Hạ ở hành lang nghe thấy.



“”Frozen”.” Dạ Phong Vũ vừa đi vừa trả lời.



“Augustine tiên sinh biết bộ phim này?” Trình Hạ nghi hoặc.



“Đương nhiên.” Dạ Phong Vũ đón lấy MOKA từ tay cậu, cùng chạy xuống lầu.



Trình Hạ bắt đầu hình thái fan não tàn, tự động suy diễn toàn bộ hình ảnh nam thần mặt không đổi sắc ngồi trong rạp chiếu phim trống trải, xem “Băng tuyết kì duyên”.



A!



Chuột chũi nhỏ vui vẻ nhảy nhót, đi tìm Phillip bát quái.



“Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Los cũng gọi điện tới, mãnh liệt trách móc, “Cậu thế mà lại không nói cho tôi biết trước.”



“Bởi vì cậu không có hỏi.” Dạ Phong Vũ nằm trên xích đu, lười biếng ngắm mây ở chân trởi.



“Tôi làm sao biết được, cậu lại yêu đương với Augustine?” Los cảm thấy vô tội.



“Cho nên còn muốn mời tôi đi leo núi nữa không?” Dạ Phong Vũ ôm MOKA.



“Điều kiện tiên quyết là Augustine đồng ý thả cậu đi.” Nhắc tới chuyện này, Los lại bắt đầu phát điên, “Quái đản, anh ta thậm chí còn nói nếu tôi không muốn nói chuyện với anh ta, sẽ trực tiếp tìm tới cha tôi!” Mình rõ ràng đã tốt nghiệp tiểu học rất nhiều năm rồi, vì sao vẫn trốn không thoát cái loại đối thoại chết tiệt này?
“Phillip đang định nhuộm nai con thành màu hồng.” Augustine nói.



Dạ Phong Vũ vỗ vỗ đầu, dẫn MOKA chạy ra.



“Núi Kenming vô cùng nguy hiểm.” Ánh mắt Los khẩn thiết chủ động mở miệng, “Cho nên chúng tôi đã hủy kế hoạch, Frank cũng sẽ không rời khỏi lâu đài, xin hỏi ngài còn cần hỏi gì không?”



“Đây là bản đồ núi Kenming.” Augustine đưa một tập tài liệu cho cậu ta, “Tôi muốn biết cả tuyến đường trong kế hoạch leo núi thám hiểm.”



“Ngài chắc chứ?” Los hơi bất ngời, “Đi leo núi chắc chắn sẽ có nguy hiểm, tuy rằng Frank có chứng nhận chuyên nghiệp, nhưng cũng khó có thể cam đoan an toàn trăm phần trăm.”



“Chuyện cậu ấy muốn làm hình như cũng không nhiều.” Augustine nói, “Hơn nữa rất ít khi nêu yêu cầu với tôi.”



Vậy a…… Los sờ cằm: “Frank nhất định sẽ rất vui.”



“Nếu cậu là đội trưởng chuyến đi này, có một việc tôi có lẽ nên nói với cậu.” Augustine tiếp tục nhìn cậu ta, “Có liên quan đến một vụ án kinh tế.”



“Sao?” Los hơi hoang mang, án kinh tế?



…..



Trong vườn hoa, Dạ Phong Vũ dẫn nai con vào trong hàng rào, nghiêm cấm Phillip đến gần.



“Nhưng đây là thuốc màu một lần***.” Trong mắt thiếu nữ Phillip hàm chứa sự mong đợi, một chú nai con màu hồng.



(***thuốc màu một lần: loại thuốc có tác dụng một lần, sau khi dùng nước sẽ tẩy sạch màu)



A!



Thật mơ mộng!



“Anh có thể nhuộm Hạ Hạ.” Dạ Phong Vũ giơ một ngón tay.



“Dựa vào cái gì!” Chuột chũi nhỏ khiếp sợ, kem trong tay rơi xuống mặt đất.



Phillip chộn rộn.



Trình Hạ nhặt một cái xẻng lên, tính toán đồng quy vu tận với anh ta.



“Phillip tiên sinh.” Thời khắc mấu chốt, quản gia kịp thời xuất hiện, “Augustine tiên sinh nói ngài đến mau, hình như có liên quan đến việc khai phá núi Kenming.”



Dạ Phong Vũ: “…….”



Trình Hạ giật mình há miệng.



Thật sự muốn mua a……