Truy Trục Du Hí – Trò Chơi Theo Đuổi (Trò Chơi Tình Nhân)
Chương 57 : Tổ chức lính đánh thuê Nam Thái Bình Dương
Ngày đăng: 03:29 19/04/20
~ Chuyến thám hiểm của em có lẽ nên để sau ~
Dạ Phong Vũ hơi bất đắc dĩ.
Trình Hạ vươn tay chỉ chỉ anh: “Augustine tiên sinh thật sự muốn mua cả núi Kenming?”
“Không biết.” Dạ Phong Vũ tiện tay ngắt một cành lá non, cho nai con ăn lá cây.
“Có lẽ các anh nên ngồi lại nói chuyện với nhau.” Trình Hạ ngồi bên cạnh anh, “Nếu không…….. Em có thể giúp anh hỏi Phillip một chút?”
“Không cần quá để ý như vậy.” Dạ Phong Vũ xoa đầu cậu, đứng lên đi về.
Trình Hạ ôm MOKA thở dài, thật sao, người để ý rõ ràng chính là anh.
Tối hôm đó, lúc Augustine trở lại phòng ngủ, Dạ Phong Vũ đã ngủ say, trên vai có một nốt ruồi nho nhỏ, nhìn rất đáng yêu.
“Không muốn biết về kết quả chuyện núi Kenming?” Augustine tựa vào bên cạnh.
Khóe miệng Dạ Phong Vũ cong lên: “Xem ra em thật sự không thích hợp làm diễn viên.”
“Bởi vì mỗi đêm em đều chờ anh về.” Augustine nhéo cằm cậu, “Tạm thời Los sẽ ở lại lâu đài.”
“Đừng nói với em anh thật sự định mua núi Kenming.” Dạ Phong Vũ tựa lên ngực anh.
“Đương nhiên không phải mua, Chính phủ địa phương cũng sẽ không đồng ý.” Augustine nói, “Nhưng anh sẽ lấy được quyền khai phá nơi đó.”
Dạ Phong Vũ bất đắc dĩ: “Thật ra nếu anh quá lo lắng, em có thể không đi.”
“Nhưng đây là sở thích của em.” Augustine nhìn cậu, “Anh sẽ duy trì vô điều kiện.”
“Nhưng sau này em sẽ còn đi nhiều nơi khác.” Dạ Phong Vũ nằm bên cạnh anh, “Anh cũng không thể mua toàn bộ thế giới.”
“Vì sao không thể?” Augustine hỏi lại.
Dạ Phong Vũ chùm trăn che đầu, hiển nhiên không muốn tiếp tục đề tài này nữa.
“Anh không muốn thấy em mất hứng.” Augustine ôm lấy cậu từ phía sau, “Nhưng càng không muốn em gặp nguy hiểm.”
Dạ Phong Vũ thở dài, giơ tay tắt đèn: “Ngủ ngon.”
“Chúng ta có thể trở về không?” Trong vườn hoa, Trình Hạ cầm một cái ngô nướng, vừa ăn vừa hỏi.
“Thật sự không có âm thanh gì?” Phillip đứng trên một tảng đá lớn, liều mạng muốn tiếp cận ban công lầu hai.
“Thật sự không có.” Trình Hạ buồn ngủ hai mắt mông lung, “Augustine tiên sinh và anh họ không cãi nhau không phải chuyện tốt sao, vì cái gì nhìn anh lại có vẻ thất vọng.”
“Có sao?” Phillip nhanh chóng lúm đồng tiền như hoa.
Trình Hạ đưa cái ngô nướng dở cho anh ta, ngáp dài trở về ngủ.
“Chuyện gì?” Dạ Phong Vũ hỏi.
“Về việc núi Kenming, anh có thể đổi ý không?” Augustine hôn lên mắt cậu, “Kế hoạch khai thác sẽ không dừng lại, nhưng……. kế hoạch thám hiểm của em có lẽ nên đẩy lại.”
“Lý do?” Dạ Phong Vũ ngồi đối diện anh.
“Bởi vì anh muốn em ở lại lâu đài.” Augustine cầm tay cậu, ánh mắt ôn nhu, “Ở lại bên cạnh anh.”
………..
Vì thế câu chuyện kết thúc một cách dở khóc dở cười, Augustine mờ mịt trở thành người khai phá núi Kenming, mà Dạ Phong Vũ thì lại rời khỏi đội thám hiểm, tiếp tục ở lại lâu đài nhàn nhã nghỉ phép phơi nắng.
“Nếu chị dâu đã không đi, vậy Bernal con chắc là cũng không có hành động gì.” Phillip thân thiết khoác vai Los, “Cho nên chúc cậu cùng với đồng đội đi thám hiểm vui vẻ.”
“Nhưng nghe có vẻ như Frank lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm.” Los lo lắng, “Cậu ấy cũng không thể ở lại lâu đài cả đời.”
“Chúng tôi đương nhiên sẽ không cho phép loại chuyện này xảy ra.” Phillip vỗ vỗ vai cậu, “Tin tôi đi, chuyện này sẽ nhanh chóng được giải quyết ổn thỏa.”
Tài liệu về G. I. S. không có mấy, hơn nữa bởi vì đối phương đã tạm dừng nhận nhiệm vụ, cho nên gần như không ai có thể lấy được thông tin liên hệ của chúng.
“Đội trưởng là người Anh, danh hiệu Ghost.” Phillip nói, “Đội viên còn lại không rõ thân phận, đã từng ở Somalia một thời gian.”
“Chỉ có vậy thôi?” Augustine hỏi.
“Thẳng thắn mà nói, em thà đi tìm Ghost thật còn hơn.” Phillip đau đầu, “Hơn nữa dựa theo kế hoạch ban đầu, cuối tuần chị dâu sẽ về Pháp, anh xác định sẽ thả cậu ấy đi như vậy?”
Augustine dựa lưng vào ghế.
“Hơn nữa sắp tới Bernal con tuy rằng không có hành động gì, nhưng vẫn duy trì liên lạc với tổ chức này.” Phillip nhắc nhở, “Cho nên nếu chị dâu đi khỏi lâu đài, để đảm bảo trăm phần trăm an toàn, bốn vệ sĩ có lẽ không đủ.”
Trong khu rừng nhỏ sau lưng lâu đài, Dạ Phong Vũ đang tắm cho nai con, MOKA ngậm thùng nước đứng bên cạnh, phi thường tận chức tận trách.
“Augustine tiên sinh!” Trình Hạ chào hỏi.
“Anh họp xong rồi?” Dạ Phong Vũ tắt vòi nước, cởi ủng và tạp dề ra.
“Còn tưởng là em tự tắm cho mình chứ.” Augustine xách chiếc áo sơ mi ướt đẫm của cậu.
Nai con mạnh mẽ lắc mình, vẩy cho toàn thân Augustine cũng ướt theo.
“Món quà từ thiên nhiên.” Dạ Phong Vũ cười nhìn anh.
Augustine không nói gì, bắt lấy gáy cậu cúi đầu hôn thật sâu.
Trình Hạ và MOKA cùng nhau há miệng.
Sao lại không thèm báo trước chứ, chúng tôi còn đứng ở đây a!