Truy Trục Du Hí – Trò Chơi Theo Đuổi (Trò Chơi Tình Nhân)

Chương 66 : Anh sẽ bảo vệ em

Ngày đăng: 03:29 19/04/20


~ Đây hoàn toàn không phải chuyện gì lớn lao ~



“Nghe có vẻ điên cuồng.” Dạ Phong Vũ thẳng thắn.



“Đúng là hơi giống phim, nhưng không phải phim hài.” Catherine nói, “Có lẽ Augustine đã sớm biết chuyện này, người của anh ấy đang điều tra.”



Dạ Phong Vũ gật đầu: “Cám ơn.”



“Đừng khách sáo.” Catherine nâng ly, cười nhẹ nhàng, “Vậy mai gặp lại.”



Nhìn cô đi khỏi, Dạ Phong Vũ quay về phía Augustine, như dự đoán thấy anh cũng đang nhìn lại.



…….



“Con định cứ đứng mãi ở đây sao?” Kate phu nhân đột nhiên xuất hiện.



“Con tưởng mẹ đang nói chuyện với Levin phu nhân.” Dạ Phong Vũ xoay người.



“Mẹ càng vui lòng để ý tiến độ chuyện tình cảm của con.” Kate phu nhân trả lời, “Vừa rồi nói chuyện gì?”



“Ý mẹ là Catherine?” Dạ Phong Vũ nói, “Cô ấy nói có người muốn bắt cóc mưu sát con.”



“Con có thể tìm một cái lý do có lệ hơn đó.” Kate phu nhân bất mãn.



“Hay là chúng ta lại thỏa thuận đi?” Dạ Phong Vũ giơ tay phải ra.



“Cái gì?” Kate phu nhân hỏi.



“Lúc con cần, mẹ sẽ ra đề nghị.” Dạ Phong Vũ nói, “Còn những thời điểm còn lại, con có thể tự mình giải quyết vấn đề này.”



“Miễn cưỡng tiếp thu.” Kate phu nhân vỗ tay cậu, “Nhưng mẹ phải quan sát biểu hiện của con.”



Dạ Phong Vũ cười cười, xoay người đi, lập tức đi về phía Augustine.



“Làm sao vậy?” Augustine nhìn thoáng qua sau lưng cậu, “Có vẻ tán gẫu rất vui.”



“Ý anh là mẹ em, hay là Catherine.” Dạ Phong Vũ hỏi.



Augustine trả lời: “Cả hai.”



“Nhưng anh càng để ý Catherine.” Dạ Phong Vũ nói, “Cô ấy hẹn em mai ăn cơm.”



Augustine rõ ràng không vui.



“Em vốn muốn từ chối, nhưng… lại có lí do khác.” Dạ Phong Vũ lấy ly rượu không trong tay anh đi, “Buổi tối nói sau, ở đây rất nhiều người.”



“Em thì sao?” Augustine hỏi.



“Rời khỏi đây trước.” Dạ Phong Vũ trả lời, “Em ở phòng ngủ chờ anh, đừng uống quá nhiều rượu.”



Augustine gật đầu, nhìn vệ sĩ đưa cậu rời khỏi sảnh tiệc.



“Đúng là cậu ta rất thân mật với Augustine.” Ban công lầu hai, có người thấp giọng gọi điện thoại, “Hẳn là quan hệ không đơn giản.”



“Theo anh, tôi nên làm gì?” Bên kia truyền đến tiếng nói khàn khàn bởi máy biến đổi giọng nói.




“Quay lại!” Kate phu nhân ra lệnh, còn tiện tay cởi áo choàng, dáng người vẫn vô cùng nóng bỏng.



Leon tiên sinh lập tức lên tinh thần gấp trăm lần.



“Anh có thể dùng đêm nay để chứng minh, lựa chọn năm đó của em là chính xác.” Kate phu nhân tựa cửa nhà tắm, phong tình vạn chủng.



Phản ứng của Leon tiên sinh rất trực tiếp.



…….



Nửa tiếng sau, Augustine ôm Dạ Phong Vũ, hạ một nụ hôn xuống tóc cậu, ôn nhu giúp cậu mát xa thắt lưng.



Dạ Phong Vũ ngẩng đầu.



Augustine cười cười, vừa mới chuẩn bị hôn tiếp, lại hơi sửng sốt một chút, nghi hoặc nhìn ra ngoài cửa sổ.



Vẻ mặt của Dạ Phong Vũ cứng đờ, lấy tay che tai anh.



Augustine: “……..”



Dạ Phong Vũ cong khóe miệng tiêu chuẩn: “Anh cái gì cũng chưa nghe thấy.”



“Ừ.” Augustine gật đầu, “Cái gì anh cũng chưa nghe thấy.”



Dạ Phong Vũ kéo chăn bông, che lên cả hai người.



Augustine bắt đầu xem xét, về sự cần thiết phải gia tăng tường cách âm cho mỗi gian phòng cho khách.



Sáng sớm hôm sau, nhà bếp rất vắng vẻ, chỉ có một mình Chuột chũi nhỏ.



“Chào buổi sáng.” Phillip ngáp dài xuất hiện.



“Đừng nói với tôi anh thật sự giữ một trăm cô em lại lâu đài.” Trình Hạ nhìn đôi mắt đen xì của anh ta, thâm tâm nghi hoặc hỏi.



“Sáng nay lúc dậy, bên cạnh là Elizabeth.” Phillip ai oán vô cùng, tối hôm qua rõ ràng là một đám người đẹp đỡ mình về phòng ngủ.



“Thật đồng tình.” Trình Hạ đưa cho anh một ly sữa.



Phillip nhân cơ hội: “Nếu cậu đồng ý tặng cho tôi một con sử tử cái——-“



“Tôi không muốn.” Trình Hạ chém đinh chặt sắt từ chối.



“A!” Phillip che ngực, “Vậy ít nhất cùng tôi đi xem quà tặng.”



Leon tiên sinh vừa vặn đi vào nhà ăn.



“Dượng.” Trình Hạ chào hỏi.



Quả nhiên a, ngồi ăn cơm đối diện nhau. Ngực Leon tiên sinh khó chịu, còn bắt đầu tự hỏi tương lai phải nói chuyện này với cha mẹ nó thế nào.



“Dượng?” Trình Hạ huơ tay trước mặt ông.



“Không sao.” Leon tiên sinh cười bình tĩnh, còn tự an ủi mình, đây hoàn toàn không phải chuyện gì lớn lao.