Truy Trục Du Hí – Trò Chơi Theo Đuổi (Trò Chơi Tình Nhân)

Chương 67 : Kế hoạch mới

Ngày đăng: 03:29 19/04/20


Edit & Beta: Cafesvictim 



~ Đạo diễn phong cách kì lạ ~



“Muốn ăn một miếng không?” Phillip đưa một cái sandwich qua, “Món đặc biệt của bếp trưởng.”



Hai tay Trình Hạ đều đang cầm đồ ăn, vì vậy trực tiếp rướn qua cắn một miếng, nếm nếm rồi nhíu mày: “Bỏ thêm sốt hoa hồng.”



“A! Hương vị của ái tình!” Phillip muôn vàn cảm khái, tự mình ăn nốt.



Vì thế Leon tiên sinh ngồi xem cả quá trình liền cảm thấy mình hơi bị chói mắt, vội vàng uống hết ly cà phê rồi lập tức rời khỏi nhà ăn, thậm chí còn hơi lảo đảo.



“Dượng làm sao vậy?” Trình hạ nghi hoặc hỏi.



“Không biết.” Philip hoàn toàn không phát hiện ra, còn đanh chìm đắm trong dư vị của bữa tiệc sinh nhật không thoát ra được.



Lúc chạng vạng, xe hơi màu đen chạy ra khỏi lâu đài, đi về phía một biệt thự sa hoa. Vì là nơi ở tạm thời của Catherine, cho nên chờ lúc Dạ Phong Vũ đến, cô đã ở trong phòng khách đợi được vài phút. Tóc dài màu vàng kim nhạt vốn xõa tung được buộc hờ lên, so với bình thường thêm vài phần già giặn, hai má phiếm lên màu trân châu mềm mại sáng bóng, ánh mắt như biển rộng tĩnh lặng.



Dạ Phong Vũ ngồi đối diện cô,



“Sao không để vệ sĩ theo lên?” Catherine nhìn dưới lầu.



“Cô đã nói không thích không gian cá nhân bị xâm phạm.” Dạ Phong Vũ trả lời.



“Thì ra cậu vẫn luôn chú ý đến tôi.” Catherine cười cười, “Bởi vì Augustine?”



Dạ Phong Vũ lắc đầu.



“Thật ra anh tôi đã sớm cảnh cáo tôi.” Catherine nói, “Chỉ là tôi không muốn tin.” Cho đến buổi tiệc tối qua, tận mắt nhìn thấy ánh mắt của Augustine hướng về phía Dạ Phong Vũ, không hề che giấu cảm xúc, thẳng thắn thành khẩn như là chuyện đương nhiên ——– cho dù phóng viên ở buổi tiệc sẽ không dám viết linh tinh, nhưng loại biểu hiện này hiển nhiên đã vượt qua quan hệ tiền bạc hoặc là tình nhân ngắn hạn, mà càng như là có ý nghĩa sâu sắc hơn nhiều.



“Thật sự xin lỗi.” Dạ Phong Vũ giúp cô đổi hồng trà đã lạnh, “Tôi không muốn lừa cô, nhưng thẳng thắn mà nói, chính tôi cũng không biết phải định nghĩa mối quan hệ này như thế nào.”



“Từ hôm nay trở đi tôi không muốn nhắc lại chuyện này nữa.” Catherine đau đầu, “Hơn nữa còn rất muốn quay ngược thời gian.”



“Muốn tán gẫu chuyện gì khác không?” Dạ Phong Vũ hỏi.



“Về chuyện lính đánh thuê kia, chắc là tối qua Augustine đã nói với cậu, tôi cũng không biết nhiều hơn anh ấy.” Catherine nhìn thoáng qua dưới lầu, “Có điều nhiều vệ sĩ như vậy, tạm thời đối phương sẽ không làm hại tới cậu.”



“Tôi không muốn bọn họ lấy tôi ra để uy hiếp Augustine.” Dạ Phong Vũ nhíu mày.



“Augustine sẽ không cho bọn họ cơ hội này.” Catherine nói, “Thật ra hôm nay tôi cũng không có quá nhiều chuyện muốn nói với cậu, chỉ đơn giản là muốn tâm sự thôi.”
“Mỗi ngày nhiều nhất hai tách.” Dạ Phong Vũ chỉnh xong một tờ cuối cùng, đứng lên cầm lấy cái tách, “Trà hay là nước?”



“Có thể xin đổi một trợ lý khác không?” Augustine đau đầu nhìn cậu.



“Không thể.” Dạ Phong Vũ đưa một ly nước trắng qua, “Tính tình của em không tốt, bị đuổi việc xong không chừng sẽ đánh ông chủ.”



“Vậy xin mười phút thời gian nghỉ ngơi.” Augustine kéo người vào lòng, ghé vào hôn.



Hai tay Dạ Phong Vũ chống lên ngực anh: “Có muốn gì khác không?”



Augustine nắm eo cậu.



Dạ Phong Vũ liếm vành tai anh, vừa mới quỳ xuống, Trình Hạ giơ di dộng đứng ở cửa: “Xin chào, Augustine tiên sinh, tôi tìm anh họ.”



Augustine: “…….”



Dạ Phong Vũ ở dưới gầm bàn ngẩng đầu lên, cười xấu xa nhìn anh.



“Không biết.” Augustine ngắn gọn trả lời.



Không biết? Trình Hạ nghi hoặc.



“Còn việc gì khác không?” Augutine giữ cằm Dạ Phong Vũ.



Dùng răng cắn khóa kéo của anh, vẻ mặt Dạ Phong Vũ có chút vui sướng khi người gặp họa.



“Không, di động anh họ để trong phòng ngủ, vẫn luôn kêu.” Trình Hạ nhìn bảy tám cuộc gọi nhỡ, “Xin lỗi, đã làm phiền ngài.”



“Không sao.” Toàn bộ quá trình mặt Augustine không chút thay đổi.



Trình Hạ nhẹ chân nhẹ tay xoay người đi, Dạ Phong Vũ đứng lên ngồi trên bàn làm việc, cười đến toàn thân run lên.



“Tiếp tục.” Augustine cắn răng ra lệnh.



“Em đi xem điện thoại làm sao.” Dạ Phong Vũ xoay người hôn anh, “Làm việc cho tốt.”



Augustine: “………”



Hiện tại? Bảo mình làm việc cho tốt?