Truy Trục Du Hí – Trò Chơi Theo Đuổi (Trò Chơi Tình Nhân)

Chương 74 : Hoàn toàn không cần lo

Ngày đăng: 03:29 19/04/20


Edit & Beta: Cafesvitim 



~ Yêu là hòa nhập lẫn nhau ~



“Các anh rốt cuộc đang nói chuyện gì?” Trình Hạ cũng rất hiếu kì.



“Trẻ con không được nhiều chuyện.” Dạ Phong Vũ bế cậu đặt lên bệ cửa sổ, “Ngoan, tự mình phơi nắng đi.”



“Em đã qua năm tuổi rất nhiều năm rồi.” Em họ ngồi trên cửa sổ rất ai oán.



“Xin lỗi, anh thường xuyên quên mất chuyện này.” Dạ Phong Vũ cười mở tủ lạnh ra, lấy ra hai lon đồ uống, “Mai có thời gian không? Đi ra ngoài với anh một chuyến.”



“Muốn đi đâu?” Trình Hạ hỏi.



“Núi Nam Thanh***.” Dạ Phong Vũ nói, “Đi gặp một người.”



(***núi Nam Thanh: có lẽ lại là một địa danh không có thật, Tiếu đại tự sáng tác:3)



“Muốn gặp ai?” Trình Hạ nghi hoặc, “Trước đây chưa từng nghe anh nhắc tới.”



Dạ Phong Vũ giải thích: “Là một người bạn tốt của anh, vừa về nước không lâu, tạm thời ở trong núi.”



“Được.” Trình Hạ gật đầu, “Em nói với anh Lương Hạo một tiếng, ngày mai vốn có một bữa tiệc.”



“Còn nữa, cậu ấy không thích bị người khác quấy rầy.” Dạ Phong Vũ tiếp tục nói, “Tuy rằng anh rất muốn để vệ sĩ lại khách sạn, nhưng bọn họ chắc là sẽ không đồng ý.”



“Nghe có vẻ rất giống thế ngoại cao nhân.” Trình Hạ cảm khái, “Hay là cao thủ võ lâm.” Cái kiểu tùy tiện là có thể lấy ra một quyển bí tịch võ lâm đó.



“Coi như vậy.” Dạ Phong Vũ gật đầu, “Đúng là chơi với cậu ấy rất tốt.”



“Nhưng chắc là anh sẽ nhận được điện thoại của Augustine tiên sinh, bởi vì liên quan đến Bernal con, gần đây anh ấy có hơi lo lắng quá độ đến sự an toàn ở bên này.” Trình Hạ nói, “Hận không thể cho vệ sĩ hai mười bốn giờ một tấc cũng không rời.”



“Anh sẽ giải thích.” Dạ Phong Vũ ngồi trên sô pha, “Lo lắng quá cũng không phải quá vô lý, cho nên không cần lo.”



Quả nhiên, sau khi nhận được thông báo của Trình Hạ, vệ sĩ trước tiên gọi điện thoại cho Augustine, nói lại với anh chuyện này.



“Muốn đi một mình đến biệt thự trên núi?” Augustine như dự kiến nhíu mày.




Phillip dừng trước cửa một chút, sau đó thức thời xoay người đi.



Mấy ngày nay uy lực của Augustine có thể so với thùng thuốc nổ, khó có được lại yên tĩnh như vậy một lát, mình vẫn là không cần quấy rầy là hơn.



“Giải quyết xong chuyện này, có muốn đi Nam Cực không?” Dạ Phong Vũ hỏi, “Còn hai tấm vé tàu chưa dùng.”



“Được.” Augustine gật đầu.



“Chúng ta có thể đi bắt tôm, còn có thể chụp ảnh chung với chim cánh cụt.” Dạ Phong Vũ hưng trí bừng bừng đề nghị.



“Anh lại nghĩ là tiệc tối với thuyền trưởng và vũ hội từ thiện.” Augustine trả lời.



“Tiệc của thuyền trưởng sẽ thú vị hơn chim cánh cụt sao?” Dạ Phong Vũ hỏi.



Augustine nghĩ nghĩ: “OK, anh lựa chọn chụp ảnh với chim cánh cụt.”



Bên kia điện thoại truyền đến tiếng cười, đúng là rất có hiệu quả giúp thả lỏng tinh thần ——— ít nhất lúc Augustine cúp máy, sự lo âu và nóng nảy sinh ra do hội nghị lúc trước đã gần như biến mất không còn, chỉ muốn ngủ một giấc thật tốt.



Đứng ở cửa phòng ngủ, Phillip rất muốn lệ nóng doanh tròng.



Quả nhiên vẫn là chị dâu có tác dụng, phải biết rằng ba ngày trước, Augustine đều là lựa chọn coi thư phòng là phòng ngủ.



“Anh họ.” Trình Hạ gõ gõ cửa, cầm gel tắm mới vào, vừa vặn nhìn thấy Dạ Phong Vũ cúp máy.



“Ai vậy?” Trình Hạ hỏi.



“Bernal con, thông báo chiều mai hai giờ sẽ có người đến khách sạn tìm anh.” Dạ Phong Vũ nói, “Chỉ có một câu này.”



“Là ai?” Trình Hạ ngồi xổm bên bồn tắm.



“Không biết, nhưng rất thú vị.” Dạ Phong Vũ xoa đầu cậu, “Coi như đang quay phim đi, thật ra cũng không có gì đáng lo.”



“Anh thật sự chắc chắn không có vấn đề?” Trình Hạ vẫn lo lắng.



“Có vẻ như em đã quên anh là diễn viên chuyên nghiệp.” Dạ Phong Vũ nhướng mi, “Ngày mai nếu đồng ý, có thể lựa chọn ở lại phòng, có phim điện ảnh miễn phí để xem.”