Truy Trục Du Hí – Trò Chơi Theo Đuổi (Trò Chơi Tình Nhân)
Chương 73 : Hình như gây họa
Ngày đăng: 03:29 19/04/20
Edit & Beta: Cafesvictim
~ Em sẽ chờ anh ~
“Tất cả thất bại đầu tư, đều là quyết định của mày.” Augustine cúp điện thoại xong trả lời.
Phillip ai oán ôm ngực.
“Bên ngoài sao rồi?” Augustine hỏi, “Cái đám người chủ nghĩa bảo vệ môi trường điên cuồng kia.”
“Tra được người đầu têu phía sau.” Phillip ngắn gọn chọn trọng điểm.
“Cảm xúc mày có vẻ không được tốt lắm.” Augustine nói, “Rất khó giải quyết?”
“Đối phương cố ý nhằm vào chúng ta.” Phillip nói, “Còn nhớ Baru không?”
“Nhớ, cái người trẻ tuổi mấy năm trước từng tranh chấp với mày ở sòng bạc.” Augustine nói, “Là hắn?”
“Vừa mới biết, hắn là con trai trùm kim cương Nam Phi.” Phillip nói, “Xác thực mà nói chỗ này căn bản là địa bàn của hắn, tên khốn này bây giờ là muốn nhanh chóng xem chúng ta bị cười nhạo.”
Augustine tựa lưng ghế, theo thói quen xoay xoay chiếc nhẫn.
“Muốn dùng biện pháp xử lý không?” Phillip hỏi.
“Bây giờ đang có một số lượng lớn phóng viên nhìn chằm chằm, mày định xử lý thế nào?” Augustine lắc đầu, “Liên quan tới vấn đề môi trường, bị đẩy lên phía trước lại là học sinh, chỉ cần một chút sai lầm, đều có thể gây vấn đề lớn.”
“Nếu biết có ngày hôm nay, lúc trước nêm ném hắn xuống Thái Bình Dương chăn cá.” Phillip hung hăng đấm một đấm.
“Ít nhất đã biết là ai đứng phía sau giở trò quỷ, cũng coi như là tiến triển.” Augustine nói, “Đừng ủ rũ.”
“Em sẽ tự nghĩ biện pháp giải quyết chuyện này.” Phillip nói.
“Vì sao phải tự mình làm?” Augustine hỏi.
“Em không muốn làm ảnh hưởng tới tâm trạng của anh.” Phillip thành thành thật thật trả lời.
Augustine cười cười, vươn tay vỗ vai cậu, đứng dậy ra khỏi văn phòng.
“Tôi cần an ủi.” Phillip gọi điện thoại cho Trình Hạ.
“Được được được, an ủi an ủi.” Trình Hạ có lệ.
Phillip dùng sự trầm mặc làm kháng nghị.
“Có chuyện gì?” Trình Hạ đành phải đổi một kiểu giọng khác.
“Việc khai thác bồn địa Karoo lần này gặp mấy vấn đề, trong đó có một là vì tôi.” Phillip tự trách.
“Một chút cũng không bất ngờ.” Trình Hạ trả lời, dù gì anh cũng là ngôi sao chuyên gặp họa.
Phillip: “…..”
“Em chỉ nói thế thôi mà.” Phillip bưng mắt rất vô tội, “Huống hồ đây vốn là sự thật.”
“Đi ra ngoài làm việc.” Augustine hiển nhiên không muốn tiếp tục đề tài này.
“Cho dù chuyện cầu hôn còn cần lo lắng, ít nhất cũng phải nói cho chị dâu anh thương cậu ấy.” Phillip lùi đến cửa, lại không cam lòng thò đầu vào, “Tin em đi, ba chữ này so với việc mua mười tòa lâu đài làm quà càng có tác dụng hơn.”
“Hôm nay thật sự mày nói rất nhiều.” Augustine nhìn cậu.
“Bởi vì bây giờ trên internet đã bùng nổ rồi a.” Phillip nói, “Tuy rằng mấy ngày nay công việc của anh đúng là rất nhiều, nhưng tốt nhất vẫn là chú ý một chút cái kì ảnh bìa tạp chí kia đi, hiệu quả rất rung động.”
Về phần có bao nhiêu rung động…… Augustine tiện tay mở app ra, sắc mặt không hề bất ngờ là sợ hãi, bởi vì nguyên nhân cắt nối biên tập hậu kì, tình nhân nhỏ nhà mình nhìn có vẻ rất giống như…… phô bày trọn vẹn trước ống kính, phía dưới bình luận là một mảnh lăn lộn “Cầu chính diện” “Cầu gả” “Cầu vuốt ve”, đối với mấy từ này, anh đã vô cùng quen thuộc, hơn nữa còn biết rõ hàm nghĩa trong đó.
“Vừa rồi quên nói.” Đúng lúc Dạ Phong Vũ gọi điện đến, “Gần đây thời tiết Nam Phi rất lạnh, cẩn thận đừng để bị cảm.”
“Anh…” Augustine nhìn Phillip.
Ánh mắt em trai tràn ngập chờ mong.
“Anh làm sao vậy?” Nghe anh do do dự dự, Dạ Phong Vũ hơi khó hiểu.
“Anh….. Không muốn em thuộc về người khác.” Augustine mặt than.
Vẻ mặt Phillip phức tạp, như vậy cũng được?
“Thuộc về người khác?” Dạ Phong Vũ bật cười, “Sao lại đột nhiên nhắc tới chuyện này?”
“Luôn ở bên anh.” Augustine tiếp tục nói.
“Luôn là bao lâu?” Lòng bàn tay Dạ Phong Vũ đã có chút mồ hôi.
“……….” Augustine tạm ngừng một lát, sau đó trả lời, “Cả đời.”
Phillip trợn mắt, anh có thể đừng tùy tiện như vậy không.
“Vừa rồi anh đã do dự rất lâu.” Dạ Phong Vũ dựa vào góc sô pha.
“Anh…….” Augustine hiếm có khi đại não trì độn.
“Nếu chưa nghĩ ra, cũng đừng miễn cưỡng.” Dạ Phong Vũ cười cười, “Em sẽ chờ anh.”
Augustine khẽ nhíu mày.
“Em đi làm đây.” Dạ Phong Vũ nhìn căn phòng trước mắt, “Ngoan, lát nữa em gọi cho anh.”
Ống nghe có tiếng “Tút tút”, Augustine cảm thấy, đây hình như là lần cậu cúp điện thoại với tốc độ nhanh nhất.
“Rốt cuộc là có chuyện gì?” Giọng Phillip mơ hồ không chắc chắn, loáng thoáng cảm thấy tình hình có vẻ không quá hay ho.
“Ra ngoài đi.” Ngoài dự đoán, tâm trạng Augustine nhìn có vẻ cũng không có lên xuống nhiều lắm, “Anh muốn ở đây một mình.”