Truy Trục Du Hí – Trò Chơi Theo Đuổi (Trò Chơi Tình Nhân)

Chương 77 : Anh yêu em

Ngày đăng: 03:29 19/04/20


Edit & Beta: Cafesvictim 



~ Đi lưu vực Amazon tự tay chặt một cái cây ~



Xe vừa dừng lại, Phillip lập tức cởi dây an toàn, xqoay lại vươn dài tay giúp anh trai ngồi đằng sau sửa lại cà vạt và kiểu tóc.



Augustine: “…….”



“Xuống xe đi, nhớ là cười phải thật ôn nhu và mê người.” Phillip vỗ vỗ ngực anh, dù sao đây cũng là tình nhân cửu biệt tương phùng, tiếp theo sẽ phát sinh cái gì mọi người ai cũng biết.



Kì thật cũng không phải rất muốn xem a.



Phillip hào hứng mở cửa xe, chạy ra đầu tiên.



Dạ Phong Vũ nhét hai tay trong túi áo gió, đứng trên mặt cỏ cười nhìn bên này.



Augustine bước nhanh đến, ôm người vào lòng.



“Lạnh không?” Dạ Phong Vũ vỗ vai anh, “Mặc ít vậy, hôm nay Milan hạ nhiệt độ.”



Augustine hơi buông người ra, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi mềm mại kia.



Phillip hào hứng mở to hai mắt.



“Nhiều chuyện.” Trình Hạ tiến hành khiển trách đối với anh ta.



“Hôm nay tôi say máy bay!” Phillip lập tức kêu khổ.



“Cho nên?” Trình Hạ đối với đề tài này hoàn toàn không có hứng thú.



“Cho nên cần sự an ủi đặc thù.” Phillip giơ tay ôm vai cậu, “Nếu cậu đồng ý nấu đồ Trung, tôi có thể tặng cho cậu một món quà.”



“Là cái gì?” Trình Hạ hỏi.



“Từ từ sẽ có người đưa đến phòng ngủ cho cậu.” Phillip cười tươi roi rói.



“Tôi không cần người đẹp.” Chuột chũi nhỏ cảnh giác, dù sao đối phương là cái đồ dâm ma, chuyện này cũng không phải không có khả năng.



“Cậu nghĩ nhiều rồi, người đẹp thì phải là của tôi.” Phillip kéo nhẹ cà vạt, “Bít tết kho được không?”



“Cái đó gọi là bò kho….. được rồi thống nhất thế.” Trình Hạ đập tay với anh ta. Dù sao vừa mới về từ Nam Phi, biết đâu lại là kim cương hay vàng khối? Nếu như là thế thì quả thật rất có lời a! Ôm ấp giấc mơ sắp phát tài nho nhỏ, Trình Hạ không…. không……… lưu ý liền bỏ lỡ hiện trường của nam thần và anh họ.
Không phân biệt được là tình nhân nhỏ của mình đang tán tỉnh hay đang mơ màng, Augustine cúi đầu muốn nhìn cho rõ, ánh mắt lại một lần nữa lướt qua ngũ quan xinh đẹp đến không thể soi mói, một chút cũng không rời đi được.



Như là cảm nhận được suy nghĩ của anh, Dạ Phong Vũ mở mắt, khẽ nhíu mày nhìn anh.



“Em thật sự rất hoàn mỹ.” Augustine nhìn không chớp mắt.



“Con mắt hay là cái mũi?” Dạ Phong Vũ lười biếng hỏi.



“Tất cả.” Augustine mơn trớn sườn mặt cậu, “Em là món quà Thượng đế ban cho thế giới này.”



“Nhưng em chỉ muốn được tặng cho một mình anh.” Dạ Phong Vũ cong khóe miệng.



Lòng bàn tay Augustine lướt qua thắt lưng mềm dẻo, cúi đầu cắn cắn môi dưới cậu.



Simba ngồi trên hành lang trước cửa phòng ngủ, uy phong lẫm lẫm mà lại không ai bì nổi. MOKA cụp đuôi lắc lư hai vòng, cũng không tìm được cơ hội chạy vào tìm chủ nhân chơi bóng, vì thế không cam lòng ngửa đầu hú một tiếng, sau đó liền xoay người chạy như điên xuống lầu, sợ bị sư tử đánh.



Phillip bưng đĩa thức ăn, tựa ở cuối hành lang vừa ăn vừa nói: “Cậu cảm thấy sáng mai nếu Augustine biết, có thể phát tiền lương cho Simba không?”



Trình Hạ từ chối tiếp tục nói chuyện với anh ta.



Vì sao lại có người nhiều chuyện đến như vậy a…… Ăn cơm ăn đến một nửa cũng có thể chạy đi?!



Một đêm này, cả lâu đài rất yên tĩnh. Sáng sớm hôm sau có gió lớn, có tiếng gió thổi vào cửa thủy tinh.



“Vừa hạ nhiệt độ sao?” Dạ Phong Vũ quấn chăn ngồi trên giường.



“Nhưng thời tiết Amazon không ảnh hưởng gì.” Augustine ngồi bên giường, đưa cốc nước ấm cho cậu, “Vừa rồi nhận được tài liệu Nghiêm gửi cho anh, là lịch trình của em.”



“Thật sự phải đi cùng sao?” Dạ Phong Vũ hỏi.



Augustine gật đầu.



“Có thể bọn em phải cắm trại trong rừng rậm nguyên sinh, chặt cây làm bè gỗ.” Dạ Phong Vũ ôm cốc nước ngồi trên giường, “Sau đó trôi theo sông Amazon.”



Nụ cười của Augustine cứng lại trong một giây.



“Không thích sao?” Dạ Phong Vũ hỏi.



“Đương nhiên là không, vô cùng thích.” Augustine bình tĩnh trả lời, “Anh vẫn luôn muốn đến bờ sông Amazon, tự tay chặt một cái cây.”