Truy Trục Du Hí – Trò Chơi Theo Đuổi (Trò Chơi Tình Nhân)
Chương 78 : Đưa anh đến một nơi
Ngày đăng: 03:29 19/04/20
Edit & Beta: Cafesvictim
~ Cuộc sống cổ tích trong lâu đài ~
“Muốn đi đâu ăn sáng?” Augustine hỏi.
“Chưa hết buồn ngủ.” Dạ Phong Vũ đưa cốc trả lại cho anh.
“Được rồi, chúng ta có thể đến hoa viên ăn trưa.” Augustine lấy chăn bọc cậu lại, “Đừng ngủ vội, anh có quà muốn tặng em.”
“Là gì?” Dạ Phong Vũ hỏi.
Augustine đứng dậy lấy một cái hộp nhỏ đến, mở ra rồi đưa cho cậu.
Trên vải nhung màu lam thẫm, một viên kim cương màu vàng xinh đẹp và tinh khiết, mặt cắt vô cùng hoàn mỹ.
“Thu hoạch bất ngờ khi đến Nam Phi.” Augustine đặt cái hộp vào tay cậu, “Nghe nói từng được thiên sứ hôn, có thể mang đến vận may.”
“Ví dụ như là anh?” Dạ Phong Vũ hỏi.
“Hả?” Augustine tạm thời không phản ứng kịp.
“Anh là vận may tuyệt nhất của em.” Dạ Phong Vũ nhìn anh, trong mắt lấp lánh ý cười.
Đáy lòng như tràn ngập ánh mặt trời, Augustine ôm eo cậu, cúi đầu một lần nữa hôn xuống, sự ràng buộc mềm mại, từ môi lưỡi gắn bó lan tràn đến tim.
Mà trong vườn hoa, Trình Hạ đang có ý trả lại một cái hộp quà: “Cái này rất quý, tôi không thể nhận.”
“Chỉ là một ít kim cương mà thôi.” Phillip rất có khí chất nhà giàu mới nổi —– đương nhiên, càng là bởi vì hóa đơn tín dụng ghi tên Augustine, không liên quan gì đến mình.
Một con chuột chũi nhỏ được khảm kim cương đang đứng trên bàn ăn rạng rỡ tỏa sáng, vô cùng chói mắt.
“Không được, bắt người ngắn tay***.” Trình Hạ rất có nguyên tắc.
(***Cắn người miệng mềm bắt người ngắn tay: Ý là ăn của người ta, thì phải mềm mỏng với người ta)
“Thật sự không cần sao?” Phillip tan nát cõi lòng.
“Không phải tôi từ chối quà của anh, lần sau anh có thể tặng cái gì rẻ rẻ một chút.” Trình Hạ trấn an xoa đầu anh, “Nghe lời.”
“Nhưng đây là đề nghị của Augustine.” Phillip ý đồ thuyết phục.
“Augustine tiên sinh sẽ không tặng chuột chũi cho tôi!” Em họ một câu đâm thủng.
“Được rồi, người đề nghị là tôi, nhưng kí chi phiếu là anh ấy.” Phillip đành phải thừa nhận.
“Thời điểm người khác tắm rửa tự động xâm nhập không phải thói quen tốt.” Dạ Phong Vũ xoay người đưa lưng về phía anh.
“Chỉ là ở ngoài một mình rất nhàm chán.” Hai tay Augustine xoa mông cậu, “Hơn nữa anh không tìm thấy tài liệu ở đâu cả.”
“Nghe có vẻ thật đáng giá ủy khuất.” Dạ Phong Vũ phối hợp.
Augustine lấy vòi phun xuống, tưới sạch bọt trên người cậu: “Ngày mai có dậy sớm được không?”
“Nếu nhớ không lầm, mỗi lần đều là em dậy trước.” Dạ Phong Vũ nhắm mắt lại trả lời.
Augustine nâng tay một chút.
Dạ Phong Vũ hé mắt: “Muốn làm cái gì?”
Augustine lau khô mặt cho cậu: “Đưa em đến sân bắn, có huấn luyện viên mới, vừa về từ Nga.”
“Nghe có vẻ rất lợi hại.” Dạ Phong Vũ lại nhắm mắt.
“Không đùa đâu.” Augustine lau khô mặt, “Anh chỉ có thể cho em vệ sĩ tốt nhất, cũng không thể cam đoan trăm phần trăm sự an toàn của em.”
“Thật ra bắn súng cũng rất tốt.” Dạ Phong Vũ lấy áo tắm ra, “Biết đâu sau này em có thể bảo vệ anh.”
“Anh không ngại đâu.” Augustine giúp cậu thắt đai lưng, “Nếu là bảo vệ hai mươi bốn giờ, anh có thể cho em tiền lương cao nhất thế giới.”
“Nhất trí.” Dạ Phong Vũ kề trán với anh, ánh mắt sáng ngời lại sạch sẽ.
Mà ngày hôm sau mới sáng sớm, Dạ Phong Vũ đã lay tỉnh người bên cạnh: “Dậy đi.”
“Bây giờ mới bảy giờ.” Augustine lấy tay che mắt, “Tới bây giờ anh cũng không biết, thì ra em có hứng thú với môn bắn súng đến vậy.”
“Tối hôm qua ngủ rất sớm.” Dạ Phong Vũ kéo anh dậy, “Có sức sống một chút!”
Augustine kéo người vào trong ngực, “Hôn chào buổi sáng.”
Dạ Phong Vũ chạm môi anh một chút ngắn ngủi.
“Thời gian còn ngắn hơn được nữa không.” Augustine bất mãn.
“Đề phòng anh lại làm mấy chuyện khác.” Dạ Phong Vũ lật chăn ra, “Nghe lời, luyện bắn xong, em sẽ đưa anh đến một nơi.”
“Đi đâu?” Augustine hỏi.
Dạ Phong Vũ vỗ ngực anh: “Bí mật.”