Truy Trục Du Hí – Trò Chơi Theo Đuổi (Trò Chơi Tình Nhân)

Chương 79 : Nói lời hứa hẹn

Ngày đăng: 03:29 19/04/20


Edit & Beta: Cafesvictim 

~ Thời gian ôn nhu nhất ~



Lúc hai người đến sân bắn, huấn luyện viên đang điều chỉnh súng, tuy rằng đã sắp đến mùa đông, nhưng anh ta vẫn mặc một cái sơ mi chữ T ngắn tay, cơ bắp rõ ràng, ngũ quan thâm thúy, màu da cũng là màu đồng cổ đẹp nhất.



“Là anh ta sao? Nhìn có vẻ rất lợi hại.” Dạ Phong Vũ vừa đi, vừa nhìn chăm chăm huấn luyện viên từ xa.



Mặt Augustine không chút thay đổi nhìn lướt về phía chủ nhân sân bắn, người sở hữu bảo tàng vũ khí, James Oliver tiên sinh vô tội.



James lòng đang rỉ máu ——- cậu chỉ nói là muốn huấn luyện viên giỏi nhất thế giới, cũng không có yêu cầu huấn luyện viên không thể có bộ dáng cao lớn mê người.



“Xin chào.” Dạ Phong Vũ giơ tay, “Tôi là Frank.”



“Xin chào.” Đối phương tháo găng tay, “Becken.”



“Có muốn ra ngoài uống một ly không?” James hỏi.



Augustine lãnh khốc lắc đầu.



“Đừng nói là cậu dự định đứng mãi ở đây.” James đau đầu.



Augustine tỏ vẻ thừa nhận.



James hối hận, mình có lẽ căn bản là không nên dùng một số tiền lớn mời Becken, mà hẳn là nên tùy tiện nhặt một tên lang thang giữa đường nào đó về bổ sung là được.



“Súng của cậu rất tốt.” Becken thử cảm xúc một chút, “Ít nhất có thể tăng hai mươi phần trăm xác xuất bắn trúng đối phương cho cậu.”



“Vậy sao?” Dạ Phong Vũ hỏi.



Becken lắc đầu, nắm tay cậu điều chỉnh tư thế: “Huấn luyện viên đầu tiên của cậu thực không ra gì.”



Dạ Phong Vũ nhìn hắn cười: “Huấn luyện viên là James, nhưng nguyên nhân là do tôi.”



Becken nắm hai tay của cậu từ sau lưng: “Đây là tư thế có lợi nhất cho cậu.”



Augustine: “…….”



James đỡ trán, cứ như vậy, giây tiếp theo có lẽ sân bắn của mình cũng sẽ bị thu mua.



“Cậu rất thông minh.” Becken thả tay cậu ra, “Chắc là sẽ không tốn nhiều thời gian để học.”




Augustine cầm tay cậu, lại hôn một cái.



Hoàn hồn, hốc mắt Dạ Phong Vũ hơi đỏ lên, ôm cổ anh nỉ non: “Em cũng yêu anh.”



Tay Augustine vỗ nhẹ lưng cậu, cũng không có nói nữa.



“Như vậy là đủ rồi.” Dạ Phong Vũ chôn mặt vào cổ anh, “Em không cần gì khác.”



Trong lòng như là bị một thứ cảm xúc nào đó xỏ xuyên qua, Augustine cảm thấy là cho dù cậu có muốn toàn bộ thế giới, chính mình hẳn cũng sẽ cân nhắc.



“Đang nghĩ gì?” Dạ Phong Vũ hỏi.



“Nghĩ về Amazon.” Augustine hôn hôn cậu, “Anh rất mong chờ chuyến đi này.”



Ánh chiều tà cuối cùng biến mất sau rặng cây, lúc hai người trở lại lâu đài, Phillip đang cùng Trình Hạ kẻ bảng, viết chi chít một đống lớn.



“Kế hoạch làm giàu mới sao?” Dạ Phong Vũ trêu, “Nhìn như là đơn đặt hàng nước ngoài thế.”



“Là những thứ cần mang theo khi đến Amazon.” Trình Hạ khoa tay múa chân ra một hình cầu, “Lúc chiều tối bọn em vừa xem một bộ phóng sự, con nhện lớn như này này.”



“Hành trình lần này quả thực chính là mạo hiểm nhất trong lịch sử.” Phillip hào hứng, “Chính là trò chơi mạo hiểm dành cho người dũng cảm đó.”



“Trừ phi phía thương nhân quảng cáo bị nước vào đầu.” Dạ Phong Vũ ngồi trên sô pha, “Nếu không sẽ chỉ tiến hành quay phim ở khu vực an toàn.”



“Nhưng nơi cầu hôn……. A!” Phillip ôm chân phải, rõ ràng là bị đạp rất thảm.



Vẻ mặt Chuột chũi nhỏ thật rực rỡ: “Chúng ta có thể mang một ít thuốc chống muỗi.”



“Mày đang làm gì đó?” Augustine đi vào phòng khách, dùng vẻ mặt nghi hoặc nhìn chằm chằm Phillip đang tỏ vẻ sống không bằng chết.



“Xúc động vì cuộc sống và hoa tươi.” Phillip cười vặn vẹo.



Augustine lắc đầu, tháo cà vạt lên lầu: “Năm phút nữa vào thư phòng.”



“Không thành vấn đề.” Phillip tỏ vẻ sùng bái nhìn theo cho đến khi bóng dáng anh biến mất, sau đó hỏi chị dâu: “Tâm trạng Augustine hôm nay thế nào?”



Dạ Phong Vũ trả lời: “Cũng không tệ lắm.”



Vậy là được rồi. Phillip thở phào nhẹ nhõm một hơi, vui vẻ chạy tới thư phòng báo cáo.