Truy Trục Du Hí – Trò Chơi Theo Đuổi (Trò Chơi Tình Nhân)

Chương 80 : Hành trình đến Rio De Janeiro

Ngày đăng: 03:29 19/04/20


Edit & Beta:  Cafesvictim 



~ Hoạt động thú nhận trước khi ngủ ~



“Tìm em có việc gì?” Phillip tiện tay đóng cửa thư phòng.



“Lần này đi Amazon, cấm mày nhắc lại chuyện cầu hôn.” Augustine ngồi trên ghế rộng, trầm giọng ra lệnh.



“Có thể biết nguyên nhân không?” Nụ cười của Phillip cứng lại trên mặt, cẩn thận hỏi.



“Không thể.” Augustine trả lời.



Phillip: “……….”



Vừa rồi lúc hai người trở về rõ ràng rất hài hòa, vì sao lại đột nhiên xuất hiện biến cố này? Vậy không hợp lí.



“Mày ra ngoài được rồi.” Augustine tiện tay rút một quyển văn kiện.



“Vậy……. Có cần trả lại chỗ không?” Phillip cân nhắc lời nói một chút, nói xong lại lập tức bổ sung, “Bởi vì chi phí rất cao.”



Augustine tiếp tục xem tài liệu, giống như là không có nghe thấy những lời này.



Phillip lập tức thở phào nhẹ nhõm —— trên thế giới này, cậu là một trong số ít người hiểu Augustine. Nếu không cần trả lại địa điểm cầu hôn, lại nghiêm cấm mình nhắc đến, vậy có lẽ có khả năng rất lớn là bởi vì anh ấy đã bắt đầu cân nhắc chuyện này, cho nên không muốn bị thông tin bên ngoài quấy rầy quá nhiều.



Trước khi gặp Dạ Phong Vũ, cuộc sống của Augustine chỉ có một trọng điểm, đó là làm sao cho tài sản đứng tên mình tăng gấp bội, còn rất tham lam mà bảo vệ tất cả tài phú của gia tộc. Muốn một người như vậy tiếp nhận hôn nhân, hiển nhiên không phải một chuyện dễ dàng. Cho nên Phillip đối với sự phát triển này đã là vô cùng hài lòng, còn cấp bách cần chia sẻ niềm vui với người khác nữa.



“Anh thả tôi xuống a!” Trình Hạ đang dắt chó đi dạo trong hoa viên lớn tiếng kháng nghị.



“Gâu gâu gâu!” MOKA cũng theo giúp vui.



Phillip ôm Chuột chũi nhỏ vui vẻ xoay tròn, hình ảnh giống như trong truyện cổ tích.



“Tôi muốn nôn.” Trình Hạ hấp hối.



Cơ thể hổ báo của Phillip chấn động, nhanh chóng thả cậu xuống.



“Anh lại uống lộn thuốc gì a.” Trình Hạ choáng váng, phải ôm cây mới không có bị ngã xuống.



“Chúng ta lập tức có thể chứng kiến một lễ cầu hôn thế kỉ.” Đáy mắt Phillip tràn ngập chờ mong.



“Anh nói Augustine tiên sinh và anh họ?” Trình Hạ quả nhiên rất có hứng thú.



Phillip gật đầu.



“Oa.” Trình Hạ sợ hãi kêu, kêu xong rồi lại cảm thấy nơi phát ra tin tức này không có độ tin cậy lớn cho lắm, “Anh làm sao biết?”




Lần đầu tiên trong đời Augustine làm loại chuyện này, ngửa đầu bình tĩnh đối diện với con muỗi. Mà đối phương chắc là bởi vì vừa mới ăn no, cho nên suy nghĩ có hơi trì độn, thật sự cũng không có bay đi.



“Vì sao anh phải nhìn chằm chằm vào nó?” Dạ Phong Vũ đứng bên dưới hỏi.



Augustine giơ dép lê lên.



Đúng lúc Trình Hạ và Phillip đi qua, thấy cửa phòng ngủ của hai người mở ra, vì thế không hẹn mà cùng tò mò hề hề quay lại nhìn bên trong, kết quả chỉ thấy Augustine lãnh khốc mặc áo ngủ đi chân trần đứng trên ghế, ngửa đầu, tay phải cầm dép giơ cao lên.



“Oaaaaa.” Phillip sợ hãi kêu, “Nữ thần tự do.”



Trình Hạ tránh xa anh ta một chút, để tránh bị ném dép một cách vô tội.



Như là cảm giác thấy nguy hiểm rồi, con muỗi giương cánh ong ong bay đi, Phillip và Trình Hạ tập thể phát ra tiếng thở dài tiếc nuối.



Augustine: “……”



Dạ Phong Vũ cắn môi dưới nín cười.



“Augustine tiên sinh thế mà lại có thể làm cái việc này.” Đưa thuốc chống muỗi cho anh họ sau, Trình Hạ vừa đi vừa cảm khái.



“Đây là sức mạnh của tình yêu.” Phillip vừa đi vừa đong đưa một cái váy rơm —– ngày mai anh ta muốn tham gia một bữa tiệc ghép đôi, cho nên luyện tập trước, “Cậu thật sự không muốn đi cùng sao? Nhưng ngày mai Augustine sẽ đưa chị dâu đi thăm bạn, một mình cậu ở lại sẽ buồn chán.”



“Tôi đây thà đi ngủ.” Chuột chũi nhỏ kiên quyết.



“Đi gặp bạn anh?” Trong phòng ngủ, Dạ Phong Vũ cũng nghe được chuyện này.



“Ừ.” Augustine gật đầu, “Là một nhà từ thiện rất có tiếng ở địa phương, một vị lão tiên sinh rất đáng kính, chúng ta có thể đi thăm nông trường và vườn trái cây của ông ấy.”



“Không phải bàn công việc chứ?” Dạ Phong Vũ ôm cổ anh.



Augustine lắc đầu: “Chỉ đơn thuần là đi giải sầu mà thôi, chắc là em sẽ thích nơi đó.”



“Vì sao?” Dạ Phong Vũ tựa vào ngực anh hỏi.



“Bởi vì nơi đó giống em, tràn ngập ánh mặt trời và sức sống, có điều hiện tại em nên nghỉ ngơi.” Augustine vỗ lưng cậu, “Ngủ ngon, nhóc cam ngọt.”



“Ngủ ngon.” Dạ Phong Vũ cười cười, ghé vào trao đổi một nụ hôn chúc ngủ ngon, “Em yêu anh.”



“Anh cũng yêu em.” Augustine cùng cậu cọ cọ cái trán, cảm thấy……… hình như mình đã trở nên thích hoạt động thú nhận trước mỗi khi ngủ này.



~*~



Augustine tiên sinh đã bị thuần hóa rồi, hoàn toàn bị thuần hóa rồi…