Truy Trục Du Hí – Trò Chơi Theo Đuổi (Trò Chơi Tình Nhân)
Chương 82 : Thời gian du ngoạn
Ngày đăng: 03:29 19/04/20
Edit & Beta: Cafesvictim
~ Bị chụp ảnh cũng không sao ~
Xe lửa thong thả chạy dọc theo đường ray, bởi vì không phải mùa du lịch, du khách cũng không phải quá đông. Dạ Phong Vũ đứng giữa hai hàng ghế, cầm điện thoại chụp ảnh phong cảnh lướt qua bên ngoài, Augustine tuy rằng rất không hiểu vì cái gì cậu lại có hứng thú đối với mấy cái rừng cây giống nhau như đúc, nhưng vẫn là không có gọi cậu về, chỉ là dùng tay phải đỡ phía sau cậu, tránh cho xe lửa dừng đột ngột khiến cậu ngã.
“Hi, Frank.” Một cô nàng Latin dáng người nóng bỏng gỡ kính râm xuống, vui vẻ đi từ hàng ghế sau tới.
Augustine: “……”
“Gina?” Dạ Phong Vũ bất ngờ, “Sao cô lại ở đây?”
“Đi cùng bạn.” Gina trả lời, “Bọn tôi ngồi ở hàng cuối, mọi người đều nói cậu rất mê người.”
“Hi.” Một nhóm ba cô gái xinh đẹp cùng chào hỏi.
Augustine mặt than đeo kính râm lên.
Dạ Phong Vũ cười cười vẫy tay với các cô. Gina một đêm thành sao tại đấu trường thế giới, mấy năm nay cũng thường leo lên bảng xếp hạng người mẫu quốc bảo, cùng với Catherine tao nhã cao quý hoàn toàn là hai loại phong cách khác biệt, có điều đều rất đẹp, tính cách cũng rất nhiệt tình.
“Bạn của tôi hỏi cậu, có thể cùng chụp ảnh không?” Gina chỉ chỉ phía sau.
“Đương nhiên.” Dạ Phong Vũ vui vẻ nhận lời.
“Tôi cá là bọn họ sẽ phát điên.” Gina kéo tay cậu, cùng đi về phía cuối xe.
Một loạt tiếng hoan hô xôn xao phát ra, Augustine vẫn duy trì tư thái quốc vương, lật tờ báo trong tay ra.
Bị một nhóm các cô gái vây quanh, thật sự là một chuyện rất thu hút chú ý, những người khác trong xe cũng bị không khí vui vẻ cuốn hút, cũng đều yêu cầu được chụp ảnh lưu niệm. Đợi khi xe lửa sắp đến điểm dừng, Dạ Phong Vũ mới trở về chỗ ngồi của mình —— ngay cả áo sơ mi cũng có dấu son môi.
Augustine tiếp tục trầm mặc lãnh khốc.
Dạ Phong Vũ cầm tay anh: “Đang nghĩ gì đó?”
Augustine mặt than: “Nghĩ vì sao anh chưa có mua cái xe lửa này.”
Dạ Phong Vũ bật cười, tiếp tục lười biếng nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.
Trạm dừng xe rất náo nhiệt, hai người xuống xe, Augustine tháo kính râm nhìn xung quanh, như là đang tìm gì đó.
“Toilet?” Dạ Phong Vũ hỏi.
“Cửa hàng.” Augustine trả lời —– tiếp theo còn có hành trình cả một ngày, anh hoàn toàn không muốn tình nhân nhỏ của mình mang cả người đầy dấu son đi khắp nơi.
Dạ Phong Vũ buồn cười.
“Đây.” Augustine trong thời gian ngắn nhất tìm được mục tiêu, một cửa hàng quần áo nhỏ lòe loẹt.
Chủ cửa hàng rất nhiệt tình, gói cái áo in chữ “I love Rio” vào.
“Nhìn như là đang chạy quảng cáo vậy.” Dạ Phong Vũ nhận đồ sờ sờ túi quần, “Anh trả tiền đi, em không mang ví.”
“Thật ra em cũng không có tồn tại.” Phillip vừa lái xe, vừa nghiêm túc nhìn phía trước.
Augustine nhìn thẳng.
“Trong vòng mười phút về đến nhà.” Phillip lập tức trả lời, “Chỉ cần cái đèn đỏ chết tiệt này có thể lập tức biến xanh.”
Dạ Phong Vũ cong môi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chắc là do khí thế của Augustine quá mãnh liệt, đén tín hiệu ở một giây sau lập tức nhảy. Phillip thành công chạy về đến nhà trong vòng chín phút, nhìn hai người rời đi, mới đẩy đẩy Trình Hạ: “Cậu có thể tỉnh rồi.”
Chuột chũi nhỏ mở mắt.
“Cậu phải hiểu cho Augustine.” Phillip cảm thấy mình cần phải giải thích một chút, cứu vãn hình tượng gia tộc, “Anh ấy đã cấm dục rất nhiều năm.” Đích xác cần phải….. phát tiết cho đủ.
Trình Hạ trầm mặc vỗ vỗ vai anh ta —— thật ra là anh họ cố ý câu dẫn, có điều anh đang lái xe không thấy được mà thôi.
Loài người thật sự là rất đơn thuần.
“Muốn sao?” Trong phòng ngủ, Dạ Phong Vũ tựa trên tường phòng tắm.
Augustine ôm cậu tiếp tục hôn môi.
“Nhưng em rất mệt.” Dạ Phong Vũ ôm vai anh, ánh mắt vô tội, “Làm sao bây giờ?”
“Muốn nghỉ ngơi?” Augustine ghé vào tai cậu hỏi.
“Ừ.” Dạ Phong Vũ trả lời.
“Anh giúp em tắm.” Augustine đè người lên vách tường.
Dạ Phong Vũ quét mắt xuống phía dưới: “Nhưng trông anh không có vẻ như là chỉ cần tắm.”
“Cho nên?” Augustine nhìn cậu.
“Anh có thể ra ngoài trước.” Dạ Phong Vũ chỉ chỉ cửa phòng tắm.
Nhưng đề nghị này đương nhiên bị từ chối.
“Vậy chỉ có thể nhìn.” Dạ Phong Vũ xoay người thử độ ấm nước trong bồn, quần bò suy suy sụp sụp treo trên người, lộ ra thắt lưng và viền quần lót.
Augustine từ phía sau ôm cậu, tay mở chốt thắt lưng.
Dạ Phong Vũ cười né tránh, hai người trong phòng tắm đùa đùa giỡn giỡn, di động lại đột nhiên rung ong ong.
“Ai?” Augustine rất không vui.
“Ba em.” Dạ Phong Vũ vỗ vỗ ngực anh, “Cho nên không cho anh lên tiếng.”
~*~
Thật sự lúc edit cái khúc hai người chia nhau ăn thịt nướng rồi mút tay đó tui chỉ biết giựt giựt mép…