Truy Trục Du Hí – Trò Chơi Theo Đuổi (Trò Chơi Tình Nhân)
Chương 83 : Bị fan chụp ảnh rồi
Ngày đăng: 03:29 19/04/20
Edit & Beta: Cafesvictim
~ Nhưng mà cũng chẳng có tác dụng gì ~
“Cảm giác đến Amazon lưu vực công tác thế nào?” Giọng Leon tiên sinh vẫn luôn rất lớn.
“Cuối tuần mới đi Manaus***.” Dạ Phong Vũ trả lời, “Bây giờ bọn con còn ở Rio De Janeiro.”
Augustine ôm cậu, nhẹ nhàng duyện hôn lên cổ cậu.
“Nếu có thời gian, thay ba thể hiện lòng biết ơn đến Augustine tiên sinh.” Giọng Leon tiên sinh thông qua ống nghe, tinh tường rơi vào tai Augustine, vì thế anh hơi cong khóe miệng lên.
“Vì sao phải cảm ơn?” Dạ Phong Vũ khó hiểu, nhìn Augustine ý hỏi ——- Anh lại làm cái gì?
“Ba vừa mới nhận được quà từ Milan chuyển tới.” Leon tiên sinh nghe có vẻ rất hưng phấn, “Một con ngựa Akhal-Teke*** rất đẹp.”
Dạ Phong Vũ: “…….”
Augustine nói nhỏ vào tai cậu: “Em từng nhắc tới chuyện này trong một lần phỏng vấn.”
“Con có muốn FaceTime với nó không?” Leon tiên sinh nhiệt tình mời.
“Hoàn toàn không muốn.” Dạ Phong Vũ từ chối.
Augustine đơn giản ôm cậu đặt lên bồn rửa tay.
“Biểu hiện của con cùng với mẹ con vô vị y như nhau.” Leon tiên sinh biểu đạt kháng nghị đối với chuyện này.
“Được rồi, hi vọng ba có thể thích món quà này.” Dạ Phong Vũ đẩy nhẹ Augustine đang bám trên người mình ra.
“Con đang làm gì?” Giác quan thứ sau của Leon tiên sinh rất sắc bén.
“Không hợp khí hậu ở đây, nghỉ một đêm là được.” Dạ Phong Vũ khẽ thở dốc.
“A, Tiểu Cookie đáng thương.” Leon tiên sinh thể hiện một chút tình thương của cha, “Hình như ta không nên quấy rầy giấc ngủ của con.”
“Không sao, ba cũng nghỉ sớm một chút, ngủ ngon.” Dạ Phong Vũ để điện thoại xuống, một tay luồn qua mái tóc vàng của anh, kéo lại gần tiếp tục triển miên hôn lưỡi.
“Muốn ở trong phòng tắm không?” Giọng Augustine tối đi.
“Nhưng em từng xem phim thần tượng a.” Trình Hạ rất có cơ sở, “Hơn nữa tạo hình của Augustine tiên sinh hoàn toàn phù hợp với hết thảy đặc thù của nam chính.” Đương nhiên anh không thể nào giống nữ chính thuần khiết được rồi, hoàn toàn chính là thiên kim nhà giàu xinh đẹp lại khêu gợi, tiêu chuẩn bia đỡ đạn.
“Đang cười gì đó?” Dạ Phong Vũ hỏi.
“Em không cười.” Chuột chũi nhỏ rất nghiêm túc.
Dạ Phong Vũ híp mắt.
“Cứu mạng a!” Trình Hạ bị ảnh đế nhập thân.
Đoàn phim phối hợp vô cùng bất ngờ xông vào, trong phòng lập tức trở nên ồn ào, mọi người đều đã quen biết, cho nên hòa hợp rất nhanh.
“Tối nay đi ăn đặc sản Amazon thế nào?” Đạo diễn đề nghị.
“Được!” Mọi người đều giơ tay reo hò.
Những chuyến quay phim kiểu này, với mọi người mà nói thì thật ra giống như đi du lịch thả lỏng hơn, đương nhiên không thiếu màn đăng ảnh tự sướng. Fan đã quen với việc Dạ Phong Vũ thường xuyên biến mất, bỗng nhiên có được một tấm ảnh cũng là rất thỏa mãn rồi, ngắm xong đều biểu đạt Nam Mĩ bây giờ nhất định rất nóng, ông xã anh vì sao chụp ảnh còn mặc quần áo!
“Oa a.” Phillip cầm di động lướt lướt, “Chị dâu lại lọt top đề tài trong nước.”
“Đã thấy.” Augustine ngồi trên bàn làm việc trả lời.
“Ý anh là ảnh tiệc liên hoan của đoàn phim? Nhưng ý em là cái khác.” Phillip đưa iPad cho anh, “Có người chụp được ảnh chúng ta ở núi Jesus, còn đăng lên mạng.”
Augustine ngẩng đầu.
“Đừng căng thẳng.” Phillip đặt máy tính bảng xuống trước mặt anh, “Anh chỉ xuất hiện nửa cái vai.”
Augustine: “……”
Người phát ảnh là một sinh viên, không phải là fan của Dạ Phong Vũ, nhưng là nhìn thấy soái ca cũng rất vui vẻ! Tuy rằng bởi vì nhát gan không có đi lên xin chụp ảnh chung, nhưng cũng chụp rất nhiều, mà trong mọi tấm ảnh, trọng điểm đều là Dạ Phong Vũ, về phần Augustine tiên sinh vẫn luôn ở bên cạnh cậu, hoặc là hoàn toàn không xuất hiện, hoặc là chỉ xuất hiện một chút quần áo và nửa cánh tay, duy nhất một tấm được toàn thân thì lại là sau lưng!
Các em gái vừa tỏ vẻ người thật so với ảnh còn đẹp hơn, vừa tỏ vẻ anh anh anh bỏ qua cơ hội chụp ảnh chung thật đáng tiếc, không biết khi nào mới được gặp lại nữa. Thế thôi, thậm chí còn không để ý bên cạnh cậu còn có những người khác —– bởi vì Augustine bình thường luôn kín đáo rất ít khi lộ mặt, cho nên trong nước cơ bản không mấy người có thể biết, đeo kính râm lên thì càng vô hình, trong mắt đồng bào thì chỉ có ba chữ, đó chính là người nước ngoài.
Phillip dùng ánh mắt tràn ngập đồng tình nhìn anh.
Lúc trước còn đang suy nghĩ nếu bị chụp thì phải làm sao, giờ thì tốt rồi, chụp thì chụp được, nhưng rõ ràng là bị xem nhẹ, nhắc cũng không có nhắc đến, nhắc! Cũng! Không! Có! Nhắc!
Nghĩ thôi cũng đã thấy đau lòng rồi.