Truy Trục Du Hí – Trò Chơi Theo Đuổi (Trò Chơi Tình Nhân)
Chương 86 : Một viên ngọc bích khác
Ngày đăng: 03:29 19/04/20
Edit & Beta: Cafesvictim
~ Chúng vốn cùng thuộc về một chiếc vương miện ~
Đêm khuya, Dạ Phong Vũ nằm trên giường lớn trong phòng ngủ, ngủ rất an ổn. Augustine khoác áo nhẹ nhàng xuống giường, vừa mới mở cửa phòng ra, đã thấy một khuôn mặt tươi cười phóng đại xuất hiện.
……….
“Mặc kệ anh có tin hay không, em thật sự chỉ là đi ngang qua, cũng không có nghe lén.” Phillip bày ra tư thế phòng thủ, sau đó lại cảnh giác hỏi, “Anh muốn đi đâu?”
“Thư phòng.” Augustine trả lời.
“Thư phòng?” Phillip cả kinh đến cằm cũng muốn rơi xuống, “Anh muốn đi làm việc vào thời điểm này?”
“Phản ứng của mày rất khoa trương.” Augustine lướt qua cậu, “Có thể đi diễn một vai khách mời trong phim của Nhạc Nhạc.”
“Từ từ.” Phillip chạy chậm đuổi theo, “Em tưởng là anh đã phải hiểu rõ toàn bộ sự việc.”
Augustine mở cửa thư phòng ra: “Anh phải hiểu cái gì?”
“Cầu hôn a.” Phillip trả lời, “Anh thậm chí đã định tặng luôn cả huy chương gia tộc.”
“Nhưng cậu ấy cũng không có nhận.” Augustine ngồi xuống ghế làm việc.
“Cho nên định coi như chuyện này cho tới bây giờ cũng chưa từng phát sinh?” Phillip trợn to mắt.
“Thẳng thắn mà nói, anh thật sự cũng chưa có nghĩ rõ ràng, có lẽ còn cần một thời gian rất dài nữa, mới có thể tự nhiên thừa nhận những ràng buộc của hôn nhân.” Augustine trả lời.
Phillip đỡ lấy cái trán, cảm thấy nghe có vẻ như không ổn cho lắm.
“Nhưng anh có thể chắc chắn một việc, anh không muốn rời bỏ cậu ấy.” Augustine tiếp tục nói.
Phillip lập tức khôi phục tinh thần.
“Anh đến thư phòng là để gọi điện cho Laura, mua miếng tinh thạch xanh kia.” Augustine nhìn qua viên ruby trên chiếc nhẫn của mình, “Chúng nó vốn thuộc về cùng vương miện, hẳn là sẽ gặp lại nhau.”
Tương truyền rằng ở thời kì vương triều Ptolemy***, Cleropatra thường đeo hai viên đá quý màu đỏ và xanh, chúng và vẻ đẹp của nữ hoàng Ai Cập cùng tỏa sáng cả bình nguyên Masopotamia***, nhận lấy tất cả sự tôn sùng và tung hô. Sau lại bởi vì chiến loạn, châu báu trong hoàng cung bị cướp sạch, mà viên ngọc bích tượng trưng cho sinh mệnh lại là liên tiếp xuất hiện tại các hội đấu giá, cho đến ba năm trước mới được Laura mua lại.
“Nhưng anh còn chưa cân nhắc rõ ràng.” Phillip nhắc nhở.
“Tôi vô cùng thông thạo những chuyện này.” Vì tạo cảm giác chuyên nghiệp, Phillip muốn biểu diễn một tay mở rương, kết quả nửa ngày cũng không cậy được cái nút ra, phi thường vô cùng thê thảm.
……………
“Có thể bắt đầu chưa?” Dạ Phong Vũ ho khan hai tiếng, phá vỡ sự lúng túng nói, “Chúng tôi là bạn tốt.”
“Đúng, bạn vô cùng tốt.” Phillip nhân cơ hội buông tha cái hòm.
Những người còn lại rất là hâm mộ ghen tị hận, trước đây nhìn bát quái giải trí còn tưởng chỉ là bạn bè bình thường, không nghĩ tới thế mà lại thân như vậy, loại thổ hào này chúng tôi cũng rất muốn kết giao.
“Đây là trường quay hôm nay sao?” Phillip hỏi.
Đoàn chụp ảnh đồng loạt xoát xoát gật đầu.
“Như vậy nếu tôi chiếm dụng một phần chỗ kia, có cản trở ống kính không?” Phillip chỉ một khoảnh đất trống ở hướng khác.
Đoàn chụp ảnh đồng loạt xoát xoát lắc đầu.
“Rất tốt.” Phillip lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai, mở cốp sau tha ra một đống đồ vật, sau đó trong lúc tất cả mọi người đều không kịp phản ứng, đã dựng xong một cái lều che nắng và một chiếc ghê nằm, còn có một cái bàn nhỏ cùng với một cái quạt.
…………
Dạ Phong Vũ cắn môi dưới, quay đầu nhìn về phía xa xa, nín cười.
“Xuống xe được rồi.” Phillip cung kính vô cùng mở cửa xe.
Sau đó mọi người liền trơ mắt nhìn Augustine đeo kính râm, đi ra khỏi xe.
“Oa……” Quần chúng vây xem kinh ngạc đến ngây người, thật sự?
“Cho dù là công việc bận rộn, thỉnh thoảng cũng cần một ngày nghỉ chứ.” Phillip cươi tươi sáng chói giải thích, “Đến đây thăm đoàn chụp ảnh cũng là một phương thức thư giãn rất không tồi.”
Đoàn chụp ảnh chỉ có thể gật đầu.
“Có thể bắt đầu rồi chứ?” Dạ Phong Vũ bất đắc dĩ dựa vào thân cây bên cạnh, kéo lực chú ý trở về trên người mình, “Ít nhất ai đó đến hóa trang giúp tôi với.”
~*~
Augustine tiên sinh nói lời tâm tình thật không giống Augustine tiên sinh bình thường, not Mr. Augustine’s style……. có điều, nó đã thiệt đã…..