Truy Trục Du Hí – Trò Chơi Theo Đuổi (Trò Chơi Tình Nhân)

Chương 88 : Phải học cách cho đối phương thêm sự tự do

Ngày đăng: 03:29 19/04/20


Edit & Beta: Cafesvictim 



~ Thời gian liên hoan đồng nghiệp ~



“Thì ra cậu có thói quen ngủ trần.” Phillip cảm khái, sau đó chỉ thấy một cái gối đầu bay tới, vì thế mau chóng né ra.



“Tôi vừa mới tắm xong!” Trình Hạ nhanh chóng quấn chăn, “Anh chạy vào làm cái gì?”



“Vừa rồi gặp Augustine và chị dâu trên hành lang.” Phillip đặt mông ngồi xuống bên cạnh giường, “Nhìn bọn họ có vẻ rất……. bùng cháy.”



Trình Hạ không hề bất ngờ với điều này, khi nào không bùng cháy thì mới tính là kì quái.



“Muốn thử một miếng không?” Phillip đưa khay đồ ngọt đến trước mặt cậu.



“Tôi mới không ăn.” Trình Hạ đi ra đuổi người, “Anh ra ngoài tự mình ăn đi.”



Phillip lại phát hiện tân đại lục, thò tay nhấc quần lót sợi tổng hợp họa tiết dưa hấu của cậu lên: “Oaaaaa.”



“Anh biến thái!” Trình Hạ hoảng sợ, lập tức giành lại.



“Làm ơn, chỉ là một cái quần lót thôi mà, cậu cũng có thể xem của tôi.” Phillip sảng khoái cởi quần ngủ của mình ra, còn vì size của mình mà sợ hãi sâu sắc.



Trình Hạ bị hứng thú ác liệt của anh ta làm cho khuất phục, ngã xuống giường từ chối nói thêm nữa.



Phillip giơ tay sờ cái trán cậu.



“Sao rồi?” Trình Hạ hỏi.



Phillip thành thật trả lời: “Vẫn còn nóng.”



“Cho nên?” Trình hạ hữu khí vô lực.



Hai mắt Phillip sáng lên: “Tôi có thể tặng cho cậu một lần mát xa.”



Dựa vào cái gì! Trình Hạ cảm thấy mình đang quanh quẩn giữa hai khả năng bị anh ta chọc tới khóc và chọc tới tức chết, tạm thời không thể thoát khỏi.



Phillip dùng vận tốc ánh sáng lôi ra hai cái chân nhỏ của cậu, thủ pháp vô cùng chuyên nghiệp.



“Nhẹ chút a!” Trình Hạ vừa rít gào, vừa gắt gao ôm chân, để tránh bị lôi ra.



“Nhưng cậu là một chú chuột chũi nhỏ hoạt bát —— a!” Phillip che cằm.



Trình Hạ vặn tay một cái, một lần nữa nằm trở về.



Phillip hai mắt rưng rưng, vì sao lại hung dữ như vậy, vật chữa bệnh mà lúc nào cũng có thể ôm một cái đi đâu rồi.
“Anh để ý chị dâu như vậy, em thật sự rất cảm động.” Phillip lệ nóng doanh tròng.



Augustine nhíu mày: “Cái đó và mày có liên quan gì?”



Phillip bị nghẹn một chút, tan nát cõi lòng nói: “Được rồi, anh có thể làm như không nghe thấy câu trước đó. Có điều em muốn nói là, nếu lo lắng quá, rất dễ dàng làm ra hành động cực đoan, chị dâu rất thích công việc hiện tại của mình.”



Augustine ngả lưng vào ghế.



“Đây là lần đầu tiên anh yêu đương, tiến bộ hiện tại đã là vô cùng giật gân rồi.” Phillip bám hai vai anh lay lay, “Chỉ cần học cách cho chị dâu thêm nhiều không gian tự do, mọi thứ đều sẽ trở nên hoàn mỹ hơn. Trên thực tế mặc kệ anh nghĩ như thế nào, trong cuộc sống hàng ngày, cậu ấy thật sự không phải là một mẫu người cần được bảo vệ.”



“Cho nên?” Augustine hỏi.



“Cho nên đêm nay chị dâu muốn mời mọi người ăn cơm, chúng ta có phải là có thể không đi?” Phillip lúm đồng tiền như hoa, “Anh có cảm thấy không, thật ra mọi người cũng không phải…….. rất muốn……… hả?” Đương nhiên chủ yếu là anh thôi, em còn là rất được hoan nghênh.



Augustine mặt than: “Bây giờ vẻ mặt của mày nhìn rất thiếu đánh.”



“Vậy quyết định thế đi.” Phillip đẩy bả vai của anh đi lên trên lầu, “Để chị dâu và đồng nghiệp thoải mái vui vẻ dùng bữa tối, chúng ta có thể vào thư phòng thảo luận vấn đề mới của trang viên Edinburgh.”



A! Tài phú!



“Thật sự không đi sao?” Dạ Phong Vũ thay quần áo xong hỏi.



“Công ty thật sự có rất nhiều việc.” Phillip làm ra vẻ tiếc nuối.



Augustine trầm mặc.



“Được rồi, em sẽ về sớm một chút.” Dạ Phong Vũ đứng ở cửa cười cười, “Chúc bữa tối ngon miệng.”



Augustine gật đầu: “Anh sẽ sắp xếp người đến đón em.”



Dạ Phong Vũ cầm áo khoác, đi một mình xuống lầu.



“Vừa rồi biểu hiện của anh vô cùng tốt!” Phillip vỗ vỗ vai anh tỏ vẻ cổ vũ.



Augustine rất muốn nếm cậu xuống cầu thang.



“Anh họ.” Trình Hạ đúng lúc lái xe về đón người.



“Sao rồi?” Dạ Phong Vũ hỏi.



“Đặt chỗ rồi.” Trình Hạ nhìn thoáng qua phía sau, “Hôm nay không có vệ sĩ đi cùng sao?”



“Không biết, có điều không liên quan.” Dạ Phong Vũ thắt dây an toàn, “Đi thôi, chỉ là ăn bữa cơm mà thôi.”