Truy Trục Du Hí – Trò Chơi Theo Đuổi (Trò Chơi Tình Nhân)
Chương 89 : Đối phương là ai
Ngày đăng: 03:29 19/04/20
Edit & Beta: Cafesvictim
~ Chúng ta có thể tiếp tục hợp tác ~
Địa điểm dùng bữa tối ở ngay đối diện khách sạn, là một nhà hàng Tây Ban Nha. Các bạn nhỏ tổ phim ngồi quây cái cái bàn lại thành một vòng, đều cảm thấy vô cùng bất an, lần đầu tiên ăn chùa mà lại không có cảm giác hạnh phúc như vậy ——- dù sao đó cũng chính là Augustine a.
“Ê, sao im lặng thế.” Trình Hạ đẩy cửa ra, “Còn tưởng mấy người không đến chứ.”
Sau đó giây tiếp theo, tất cả mọi người soạt một cái đứng lên, đặc biệt đồng loạt!
Trình Hạ tạm dừng vài giây: “Augustine tiên sinh không có tới, chỉ có tôi và anh họ.”
“Sớm nói a……” Trợ lý chụp ảnh nhũn đầu gối ra, bò trên bàn nửa chết nửa sống, rất cần thả lỏng bớt nỗi sợ bóng sợ gió.
“Có đáng sợ như vậy sao?” Dạ Phong Vũ đi vào, kéo ghế ra.
Đương nhiên a! Tất cả mọi người trong lòng rít gào, đương nhiên cũng không có ai thật sự dám gào ra.
“Được rồi được rồi, ăn cơm đi.” Dạ Phong Vũ lấy thực đơn ra, “Ăn no ngày mai mới có sức mà làm việc.”
“Ngày mai Augustine tiên sinh lại tới nữa hả?” Có người thật cẩn thận thăm dò.
“Cậu muốn anh ấy tới không?” Dạ Phong Vũ ngẩng đầu hỏi.
“Này đương nhiên…….. Muốn a.” Đối phương cười cứng ngắc, “Augustine tiên sinh là thần tượng của tôi.” Nhìn đã biết là lời thật lòng, đặc biệt không giả dối.
Dạ Phong Vũ cười lấy một quả hạch đến, kêu nhân viên phục vụ tới gọi món.
Nếu Augustine không ở đây, như vậy không khí bữa tiệc cũng trở nên vui vẻ thoải mái hơn rất nhiều, hơn một tiếng sau, mọi người cơm no rượu say mĩ mãn cáo từ. Dạ Phong Vũ nhìn tòa nhà trước mặt: “Khuya rồi, hay là đêm nay ở lại khách sạn?”
Trình Hạ ngáp: “Em không có ý kiến, nhưng Augustine tiên sinh thì sao?”
“Chỉ là ở lại một đêm mà thôi, ngày mai thật sự cần dậy rất sớm.” Dạ Phong Vũ cầm ví lên, “Đi thôi, ít nhất về phòng lấy mấy bộ đồ để thay.”
Trình Hạ xoa xoa cái bụng, cảm thấy nhân sinh được ăn no thật sảng khoái.
Phòng của hai người ở cuối hàng lang, vừa ra khỏi thang máy, Trình hạ liền ôm bụng đi thẳng về phòng vệ sinh của mình, Dạ Phong Vũ lấy thẻ phòng vừa mới vào cửa, còn chưa kịp nhét thẻ vào, đã cảm thấy bên hông bị bị tì vào một vật cứng như là…….. dao? Cũng có thể là súng.
“Có chuyện gì?” Phillip nhíu mày.
Dạ Phong Vũ nói lại chuyện phát sinh đêm nay một lần, lại bổ sung: “Tôi nghi ngờ bọn họ chính là tổ chức lính đánh thuê kia.”
“Cái gì?” Phillip khiếp sợ.
“Tôi biết là nghe có vẻ không nhiều khả năng, nhưng bọn họ đúng là đã không hề gây động tĩnh gì mà xuất hiện trong phòng của tôi.” Dạ Phong Vũ nói, “Có lẽ là trong khách sạn có người tiếp ứng, cho nên lúc anh lấy bản ghi hình, tốt nhất nên tìm người đáng tin.”
“Đây là cái gì?” Phillip chỉ vào một cái vết trên cổ cậu tức giận: “Bọn khốn nạn đó đánh cậu?”
Dạ Phong Vũ ngừng lại một chút: “Đây là vết hôn.”
Phillip: “…….”
Khụ.
“Còn nữa, chuyện này đừng nói cho Augustine.” Dạ Phong Vũ nói.
“Vì sao?” Phillip lại rất muốn khóc, “Tôi chưa bao giờ giấu anh ấy chuyện gì.”
“Chỉ cần vài ngày mà thôi, ít nhất để tôi hoàn thành công việc đã. Đối phương cũng nói phải đợi lần này tàu chở hàng đến nơi an toàn, mới có thể tiến hành giao dịch tiếp theo với tôi, trước mắt hẳn là tạm thời sẽ không gặp chuyện gì không may.” Dạ Phong Vũ nói, “Sau đó tôi sẽ tự mình nói.”
Phillip lo lắng một chút, cảm thấy với tính cách của Augustine, một khi biết chuyện, chắc chắn sẽ rất là tức giận biến thân phun lửa, hậu quả rất nghiêm trọng, vì vậy vẫn nên đồng ý yêu cầu của chị dâu.
“Cám ơn.” Dạ Phong Vũ vỗ vỗ vai anh ta, “Tôi không biết nên nhắc nhở cái gì, có điều tốt nhất là thời gian này anh nên chú ý công ty, bọn họ hẳn là sẽ không chỉ thỏa mãn với mấy chiếc tàu hàng đâu.”
Phillip gật đầu: “Tôi sẽ.”
Nhìn Dạ Phong Vũ đi khỏi, Phillip vừa định trở lại phòng ngủ, phía sau liền truyền đến một giọng nói yếu ớt: “Anh họ tìm anh nói chuyện gì?”
“Sao cậu lại ở đây?” Phillip đã bị kinh hách nghiêm trọng.
“Nói mau!” Trình Hạ giục.
“Có liên quan đến một bí mật kinh doanh.” Phillip bí hiểm khoát tay, “Cậu không thể biết.”