Truy Trục Du Hí – Trò Chơi Theo Đuổi (Trò Chơi Tình Nhân)

Chương 90 : Phillip rất là vui mừng

Ngày đăng: 03:29 19/04/20


Edit & Beta: Cafesvictim



~ Thỉnh thoảng phiền muộn một chút cũng là điều cần thiết trong tình yêu ~



“Nhanh nói cho tôi biết.” Trình Hạ thúc giục.



“Không thể.” Phillip rất có nguyên tắc.



“Vậy tôi đi hỏi Augustine tiên sinh.” Trình Hạ lùi từng bước về phía sau.



Phillip: “……”



“Hẹn gặp lại.” Trình Hạ xỏ dép lê, xoay người chạy về phía phòng ngủ của nam thần, sau đó đứng trước cửa giơ tay lên.



Phillip tựa trên lan can nhìn cậu, hoàn toàn không có ý định muốn đi khuyên nhủ.



Ba phút sau, Chuột chũi nhỏ ngồi xổm ở cuối hành lang, cảm thấy tự tôn phi thường bị coi rẻ.



Được rồi chính là không dám gõ.



“Nếu cậu muốn biết, có thể đi hỏi chị dâu.” Phillip ngồi xổm bên cạnh, “Tôi đã nhận lời cậu ấy giữ bí mật.”



“Nhất định không phải là chuyện tốt.” Trình Hạ chắc chắn.



“Nhưng cũng không hẳn là chuyện gì tồi tệ.” Phillip an ủi cậu.



“Anh họ thế mà lại lựa chọn tìm anh giúp đỡ, mà tôi ngay cả đã xảy ra chuyện gì cũng không biết.” Trình Hạ nắm chặt nắm tay.



“Bởi vì cậu là Chuột chũi chỉ cần phụ trách việc chữa bệnh.” Phillip ghé đầu tựa lên vai cậu, “Tựa như bây giờ, không cần công dụng khác nào hết.”



Trình Hạ dùng một ngón tay đẩy đầu anh ra: “Augustine tiên sinh biết chuyện này không?”



Phillip nhìn trần nhà, giống như cái gì cũng chưa có nghe.



Quả nhiên a………… Trình Hạ chống cằm, sâu sắc thở dài.



Sáng hôm sau, Dạ Phong Vũ dậy rất sớm, giúp mọi người làm bữa sáng.



“Em thật sự là tinh lực tràn đầy.” Augustine từ phía sau ôm lấy cậu.



“Như vậy không tốt sao?” Dạ Phong Vũ cười, quay lại quết chút kem lên môi anh, “Chào buổi sáng, nhà tư bản.”



“Chào buổi sáng.” Augustine để cằm lên vai cậu, “Hôm nay anh có rất nhiều việc, cho nên khả năng là em phải đến trường quay một mình.”


Phillip thở ngắn than dài, cảm giác vô cùng tiếc nuối.



Công việc quay chụp tiếp theo tiến hành rất thuận lợi, một tuần sau, các thành viên khác của đoàn phim về nước, Dạ Phong Vũ hỏi Augustine: “Bây giờ chúng ta phải đi đâu?”



“Nếu không gấp quá, vậy theo anh đến Sao Paulo.” Augustine nói, “Về mấy câu lạc bộ bóng đá, cùng với mấy việc khác nữa, chắc là cần thời gian hai tuần.”



“Ừ.” Dạ Phong Vũ ngồi trên đùi anh, “Muốn uống chút rượu không?”



“Không muốn.” Augustine lắc đầu.



“Vậy bây giờ tâm trạng anh tốt chứ?” Dạ Phong Vũ lại hỏi.



Augustine nghĩ nghĩ: “Không tốt cho lắm.”



Dạ Phong Vũ tạm ngừng một chút: “Vậy khi nào thì tâm trạng anh mới có thể tốt?”



“Không biết.” Augustine nhìn cậu.



Trong phòng ngủ thật yên tĩnh.



Sau một lát Dạ Phong Vũ đầu hàng: “Xem ra anh đã biết mọi chuyện rồi.”



Augustine cười lắc đầu, tay kéo cậu vào trong lòng mình: “Đêm nay có vẻ em sẽ thẳng thắn với anh rất nhiều việc, trừ việc này, còn có bí mật lần trước đã nhắc qua, cùng với……. còn có chuyện gì giấu anh nữa không?”



“Không giận sao?” Dạ Phong Vũ nhìn anh, “Em bị bắt cóc, còn không có nói cho anh.”



“Em hẳn là nên hỏi anh có thể lo lắng hay không, chứ không phải tức giận.” Augustine bất đắc dĩ.



“Em có thể uống rượu trước không?” Dạ Phong Vũ hỏi.



Augustine gật đầu.



Dạ Phong Vũ xuống giường, sau một lát cầm hai ly rượu đỏ về, tự mình ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.



Bàn tay Augustine lướt qua lưng cậu, đầy mồ hôi lạnh: “Thật sự sợ anh vậy sao?”



“Thỉnh thoảng.” Dạ Phong Vũ thả cái ly không lên tủ đầu giường.



Augustine bật cười, đưa ly của mình cho cậu nốt.



Dạ Phong Vũ nhận lấy, nhắm mắt lại tiếp tục uống một hơi cạn.



“Tửu lượng không tồi.” Augustine lấy ngón tay cái lau vệt lỏng bên môi cậu, “Có điều chỉ cho phép em uống rượu trước mặt anh.”