Truy Trục Du Hí – Trò Chơi Theo Đuổi (Trò Chơi Tình Nhân)

Chương 96 : Tôi sẽ phối hợp với anh

Ngày đăng: 03:30 19/04/20


Edit & Beta: Cafesvictim



~ Có điều tốt nhất là sớm rời khỏi đây đi ~



Dựa theo chỉ dẫn của đối phương, Dạ Phong Vũ nhanh chóng đi đến một đường rẽ, ở đó có một chiếc xe tải nhỏ, là phương tiện phổ biến dùng để khai thác gỗ, trong khoang lái có hai người đàn ông, nghe thấy tiếng bước chân là cảnh giác vô cùng, đến khi thấy rõ là ai đến, lập tức vứt thuốc lá nhảy xuống xe.



Dạ Phong Vũ rất phối hợp, để đối phương bịt hai mắt của mình, đưa vào khoang xe.



Xe chạy trên mặt tuyết trơn ẩm, xung quanh yên tĩnh, chỉ có tiếng động cơ rung thình thịch, hình như vòng qua rất nhiều khúc cua, nếu muốn chỉ bằng trí nhớ mà nhớ được đường, thì gần như là không có khả năng. Khoảng một tiếng sau, xe mới dừng lại, tuyết đọng trên mặt đường rất dày, lúc Dạ Phong Vũ nhảy xuống xe thì lảo đảo, suýt nữa ngã quỳ xuống đất.



Đối phương lập tức giữ lấy cánh tay cậu, nói cũng không có nói, chỉ là dẫn người đi vào trong, còn cầm đi súng của cậu.



Trong không khí có chút ấm ướt mà lại lành lạnh của mùi gỗ mục, dưới chân cảm giác sàn sạt, hai mắt tuy rằng vẫn bị bịt kín, nhưng lại mơ hồ có ánh sáng xuất hiện.



Xung quanh vẫn rất yên tĩnh.



“Có thể bỏ xuống được chưa?” Đứng tại chỗ năm phút đồng hồ, Dạ Phong Vũ chủ động mở miệng.



Miếng vải che mắt bị lấy xuống, ánh sáng rất u ám, Dạ Phong Vũ nhanh chóng thích ứng hoàn cảnh xung quanh. Nhìn có vẻ như là một kho hàng bỏ hoang, vách tường loang lổ, trong phòng đứng bảy tám gã đàn đông, dáng người cao lớn ánh mắt lạnh lùng, trong đó một người ngồi trên ghế, dựa vào đôi mắt thì thấy, hẳn chính là người trước đây ở khách sạn đã bắt cóc mình.



“Vì sao phải bắt cóc Phillip?” Dạ Phong Vũ hỏi rất thẳng thắn.



“Bởi vì nó làm cho tao tổn thất hơn mười triệu đô.” Đối phương đứng lên, từng bước đến gần Dạ Phong Vũ, “Hay là mọi chuyện đều do mày đứng sau giở trò?”



“Mày có chút hoang tưởng bị hại***, ít nhất phải nói cho tao biết đã xảy ra chuyện gì chứ.” Dạ Phong Vũ lắc đầu, “Uy hiếp hay đe dọa đối với tao mà nói là không có tác dụng, chỉ làm lãng phí thời gian của nhau.”



“Cảnh sát đã giữ tàu hàng.” Giọng đối phương âm u lạnh lẽo.



Dạ Phong Vũ đau đầu: “Mày cảm thấy chỉ cần với vài từ này, tao đã có thể hiểu được ngọn nguồn của sự việc?”



“Cuộc hợp tác của chúng ta hoàn toàn thất bại, triệt để hoàn toàn thất bại.” Đối phương hung tợn nói, “Bây giờ đã rõ chưa?”


“A! Frank!” Phillip cảm giác chân mình bị véo một cái, vì vậy phối hợp hít một hơi ——- đương nhiên, khiếp sợ là nửa thật nửa giả, giận dữ cũng là nửa thật nửa giả, “Bọn chúng dám ngược đãi cậu!”



Dạ Phong Vũ lắc đầu, miễn cưỡng ngồi bên cạnh anh: “Tôi nhận được điện thoại của bọn bắt cóc, muốn đến cứu anh.”



“Vì sao lại là cậu? Augustine đâu?” Phillip giãy dụa, “Bọn khốn kia không cho tôi gọi điện thoại về nhà, mà lại gọi cho cậu?”



“Bọn họ bắt tôi giữ bí mật, chỉ được đến đây một mình.” Dạ Phong Vũ tiếp tục ho khan, “Nếu không sẽ giết anh.”



“Cho nên cậu là vì tôi?” Phillip rưng rưng xúc động.



“Có điều hình như tôi cũng trúng  bẫy.” Dạ Phong Vũ nhích đến trước mặt anh, “Bọn chúng muốn lừa tôi đến đây, sau đó càng đòi được nhiều tiền chuộc hơn.”



“Tôi không ngại trả tiền.” Philip hét ra ngoài, “Ít nhất cho một người vào đây đàm phán với tôi!”



“Vô ích.” Dạ Phong Vũ lắc đầu, “Hiện tại người muốn đàm phán là Augustine, chứ không phải chúng ta.”



“Vì cái gì không cho tôi nói chuyện với Augustine?” Philip tiếp tục hét lên kháng nghị, tay yên lặng nắm lấy một con dao lam vừa được nhét vào.



Cửa có người trông coi, nhưng chỉ có chút ánh sáng đèn lấm lét, cũng không đủ để thấy rõ ràng động tác lén lút của hai người. Năm phút sau, hai gã đàn ông tiến vào, lại dẫn Dạ Phong Vũ ra ngoài.



“Mày có thể đi rồi.” Đối phương nói.



“Không chỉ có tôi phải đi, anh cũng cần phải đi.” Dạ Phong Vũ nói.



“Tao?” Đối phương cảnh giác, “Mày lại có ý tưởng gì nữa?”



“Đây.” Dạ Phong Vũ ném một cái đồng hồ bỏ túi lên bàn, nhìn rất bình thường, “Di động cuối cùng của Philip, không có bị ngươi lấy mất, tuy rằng hắn không có cơ hội để gọi điện, nhưng chắc là có công dụng định vị.”



Đối phương lập tức đứng dậy.



“Đừng lo, bây giờ đi còn kịp, Augustine cũng chưa biết chuyện.” Dạ Phong Vũ nhanh chóng khoác áo, “Tiện thể lái xe tiễn tôi một đoạn, trở về lâu đài từ đây, cũng không phải là chuyện dễ dàng.”