Truy Trục Du Hí – Trò Chơi Theo Đuổi (Trò Chơi Tình Nhân)

Chương 97 : Trốn khỏi rừng rậm

Ngày đăng: 03:30 19/04/20


Edit & Beta: Cafesvictim 

~ Sẽ không đánh mất bất kì ai ~



“Tôi không biết khi nào thì người cứu viện sẽ đến, nhưng bây giờ không thể nghi ngờ rằng lựa chọn sáng suốt nhất là lập tức rời khỏi đây, sau đó để tôi trở lại quấy rối Augustine.” Dạ Phong Vũ nói, “Ở lại đây thêm một phút thôi, khả năng bị phát hiện sẽ càng lớn.”



Đối phương mắng một câu thô tục, giắt súng vào bên người, xoay người đi xuống hầm.



Dạ Phong Vũ đứng sau hắn nhắc nhở: “Nếu anh không quyết định được, tôi đi trước.”



Vài phút sau, đối phương lôi Phillip ra, những người khác cũng đều lên xe, hiển nhiên là chấp nhập đề nghị rời đi.



“Frank! Đừng sợ!” Phillip dạt dào tình cảm, “Họ chỉ muốn tiền, sẽ không làm hại chúng ta!”



“Có lẽ Augustine chỉ đồng ý chuộc một mình anh.” Dạ Phong Vũ ôm bụng, nghiêng ngả lảo đảo đi bên cạnh anh, trước khi bọn bắt cóc mở miệng bắt dừng lại, nhảy lên xe.



Tiếng động cơ trong khu rừng vắng vẻ càng rõ ràng hơn, xung quanh đã tối dần, chỉ có một chút ánh sáng phát ra từ đèn xe.



“Cậu không sao chứ?” Đến lúc xe khởi động, Phillip vẫn quan tâm hỏi.



“Không sao.” Dạ Phong Vũ lắc đầu, “Do ban đầu tôi không đủ phối hợp, tốt nhất là anh đừng tự chuốc lấy cực khổ.”



“Tôi rất vui lòng bỏ tiền chuộc chính mình, nhưng bọn chúng vẫn không để tôi gọi điện cho Augustine.” Phillip rất buồn rầu.



Dạ Phong Vũ cười yếu ớt, tiếp tục tựa vào người anh nghỉ ngơi, nhìn như đã sức cùng lực kiệt, máu trên trán đã sớm khô, để lại một dấu vết chói mắt trên mặt.



Trong xe có ba hàng ghế, hàng đầu tiên là tên đầu sỏ và lái xe, hàng cuối cùng là hai gã mang vũ khí, Phillip bị trói hai tay sau lưng, để tránh việc còn tồn tại thiết bị định vị, áo khoác với quần đều đã bị bọn cướp lột ra vứt lại trong nhà gỗ, nhiệt độ trong xe không tính là rất thấp, nhưng chỉ mặc áo sơ mi với quần đùi hoa, cũng sắp đông lạnh đến nơi.



Lúc em trai hắt xì đến cái thứ tư, Dạ Phong Vũ cởi áo khoác lông của mình ra, phủ lên người anh.



“A! Frank!” Phillip lệ nóng, “Tôi nhất định sẽ kể lại chi tiết với Augustine.”



“Hư…..” Dạ Phong Vũ ra hiệu im lặng, sau đó lại tựa vào vai anh, “Tôi hơi choáng.”



“Cậu cần uống một chút nước ấm.” Phillip quay lại.



Đón tiếp anh là bốn con mắt lạnh băng.



“Nước ấm.” Phillip nhấn mạnh một lần nữa.



Đối phương vẫn không hề phản ứng.



“Làm ơn đi anh bồi, cho dù là con tin, cũng phải được hưởng nhân quyền.” Phillip còn đang lải nhải, lại bị Dạ Phong Vũ ngăn lại: “Tôi thật sự không sao, xin anh yên lặng đi.”



Phillip không cam lòng ngồi xuống, lại cọ cọ người cậu: “Vậy cậu dựa vào tôi nghỉ chút đi.”



Dạ Phong Vũ gật gật, tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ xuất thần.



Một mảnh rừng nhỏ và một sườn núi thấp chạy lướt qua, Dạ Phong Vũ nhẹ véo cánh tay anh, yên lặng viết vài chữ. Phillip ung dung, lấy lưỡi dao trong tay cắt băng dính trói tay, ngay sau đó, kín đáo lấy một khẩu súng nhỏ —— dưới sự che lấp của áo lông và lưng ghế, mọi việc diễn ra lặng yên không một tiếng động.



“Thả tôi ra.” Dạ Phong Vũ ho khan ngồi dậy.



Người ở ghế phó lái không động đậy.



“Mục đích của anh là tiền chuộc, chứ không phải đắc tội Augustine, cho nên tốt nhất là thả tôi về thuyết phục anh ấy.” Dạ Phong Vũ tiếp tục nói.



Đối phương làm như không nghe thấy.



Xe lại chạy qua một cái sườn dốc, tốc độ xe cũng giảm xuống, Dạ Phong Vũ đột ngột mở cửa xe ra, nhào cả người ra ngoài nhảy xuống —— bọn bắt cóc cũng không bất ngờ, dù sao cũng đã diễn suốt một đường, cũng đến lúc nghĩ cách thoát thân rồi, chỉ là đám người trong xe đều không nghĩ tới, trong nháy mắt lúc Dạ Phong Vũ nhảy xuống, Phillip cũng đồng thời nổ súng, một viên đạn khiến lái xe gục xuống vô lăng.



Sự việc xảy ra nhanh như trong nháy mắt, xe ầm ầm lao vào vách núi, Dạ Phong Vũ và Phillip nhảy xuống xe, theo quán tính lăn xuống sườn núi, cuối cùng dừng lại ở ven một con đê.


Buổi chiều, Trình Hạ cũng từ London chạy về Milan, xuống máy bay liền chạy thẳng tới phòng bênh, kết quả vừa vặn gặp cảnh nam thần đang tắm cho anh họ.



“Anh không sao.” Trước khi em họ lo lắng đến hỏng mất, Dạ Phong Vũ đã xoa đầu cậu.



“Chắc chứ?” Nhìn cả người anh đầy vết thương, cùng với cái lưng băng kín vải không thể động đậy, Trình Hạ vẫn rất là muốn tuôn lệ.



“Chuyến trải nghiệm đặc sắc đó, sau này có thời gian thì nói.’ Dạ Phong Vũ chỉ chỉ phòng bên, “Em có thể đi thăm Phillip.”



“Vậy lát nữa em lại đến.” Trình Hạ vứt balo xuống nền nhà, chạy sang phòng bên.



Augustine khóa trái cửa lại, sau đó bưng chậu nước ấm đến bên giường, giúp cậu cởi quần ngủ.



Dạ Phong Vũ nói: “Em có thể tự làm.”



Augustine nâng người cậu lên, cởi quần lót ra.



Khăn bông ấm áp sát qua giữa hai chân, Dạ Phong Vũ nhìn trần nhà, tai hơi hồng hồng.



“Anh tưởng là em đã quen với việc không cần phải che đậy khi ở trước mặt anh.” Augustine ghé vào tai cậu hôn một cái, giọng mang theo ý cười, “Có điều dáng vẻ bây giờ cũng rất đáng yêu.”



“Đó là vì làm tình.” Dạ Phong Vũ trả lời.



“Cũng có thể là vì muốn chăm sóc cho em.” Bàn tay Augustine nâng gáy cậu lên, “Không chỉ có vì dục vọng.”



Dạ Phong Vũ ôm cổ anh.



“Anh sẽ không cho phép bất cứ ai khác nhìn thấy cơ thể em, cho dù đó là hộ sĩ hay người giúp việc.” Augustine thâm tình, “Chỉ có anh.”



Di động “tinh” một tiếng, đúng lúc đưa đến siêu cấp phúc lợi từ “Chúng ta đều yêu Dạ Phong Vũ”, mười tám bức ảnh cơ thể tuyệt vời của ông xã, cơ bản là bối rối, cũng miễn cưỡng có thể liếm nửa tiếng.



Augustine mặt không chút thay đổi ném điện thoại xuống thảm, tiếp tục hôn tình nhân nhỏ nhà mình, không kiềm chế được, lại tiêu sái.



Phòng bệnh bên kia, Phillip dạt dào tình cảm giang hai tay: “Mười tiếng.”



“Nằm mơ.” Trình Hạ dừng bước.



“Làm ơn, tôi bị đám khốn nạn kia bắt cọc đúng một ngày, thậm chí còn trải qua một trận đấu súng nữa.” Phillip lệ nóng doanh tròng, còn có ý đồ giơ đùi phải bị thương lên.



Nhìn có vẻ đúng là hơi thê thảm, Trình Hạ thỏa hiệp một chút, miễn miễn cưỡng cưỡng ôm lấy anh ta.



“A!” Phillip nghẹn ngào.



Tốt đẹp, mềm mại, lông xù, ấm áp, chữa bệnh, tràn ngập ánh nắng, chính là Chuột chũi nhỏ.



“Vì sao anh lại chạy vào rừng một mình?” Trình Hạ khó hiểu.



“Đây là bí mật.” Vẻ mặt Phillip nghiêm túc, “Nếu cậu đồng ý khoe răng cửa——“



“Nghĩ cũng không muốn!” Trình Hạ đập đầu anh.



Phillip vô cùng tiếc nuối.



“Bọn bắt cóc đi đâu rồi?” Trình Hạ tiếp tục hỏi.



“Ở cục cảnh sát, nhưng chỉ là tạm giữ.” Phillip trả lời, “Đợi chị dâu khỏi bệnh xuất viện, Augustine sẽ đích thân giải quyết chuyện này.”



Mà mình đây nhất định phải được xem toàn bộ.



Thật sự là một chút cũng không chờ mong.