Truy Trục Du Hí – Trò Chơi Theo Đuổi (Trò Chơi Tình Nhân)
Chương 98 : Từ hôm nay trở đi mấy người tách ra ngủ
Ngày đăng: 03:30 19/04/20
Edit & Beta: Cafesvictim
~ Phi thường ngược ~
Bởi vì phần eo bị trúng đạn, cho nên hơn nửa thời gian, Dạ Phong Vũ đều chỉ có thể nằm trên giường, nhìn phong cảnh bên ngoài xuất thần.
Augustine ôm một bó hoa hồng lớn, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng bệnh.
Dạ Phong Vũ nhìn thấy thì hỏi: “Lại là Phillip chuẩn bị sao?”
“Vì sao nhất định phải là Phillip?” Augustine đặt hoa lên bàn, cúi người hôn trán cậu, “Là anh.”
“Cám ơn, rất đẹp.” Dạ Phong Vũ cười cười, “Nghe Phillip nói hôm nay anh rất bận, còn tưởng là buổi tối mới có thể đến.”
“Đã họp cả buổi sáng, bây giờ là thời gian nghỉ ngơi.” Augustine cởi áo khoác, “Sao trưa nay không chịu ăn?”
“Ai cũng có lúc không muốn ăn, không riêng mình em.” Dạ Phong Vũ chống người ngồi dậy, “Nhưng vì cái gì ngay cả chuyện này Hạ Hạ cũng nói cho anh?”
“Bởi vì mọi người đều muốn em sớm khỏe lại.” Tay Augustine mơn trớn vết thương trên mặt cậu, “Còn đau hay không?”
“Không đau.” Dạ Phong Vũ lắc đầu: “Chuyện công bố phim thế nào rồi?”
“Đạo diễn sẽ thông báo với truyền thông, em bị tai nạn xe, cho nên chỉ có thể vắng mặt lễ công bố.” Augustine nói, “Anh sẽ xử lí tốt mọi chuyện, có điều chỉ có một việc, có lẽ em cần tự ra mặt.”
“Chuyện gì?” Dạ Phong Vũ hỏi.
“Kate phu nhân và Leon tiên sinh.” Augustine nói, “Tốt nhất nên nói trước cho bọn họ, đỡ phải lo lắng, với lại nhỡ đâu bị truyền thông hỏi làm lộ ra.”
“Nhưng mà bị súng bắn cũng không có hơn gì so với tai nạn xe.” Dạ Phong Vũ nhắc nhở.
Augustine ngập ngừng: “Ý của anh là, tìm lí do khác.”
Nhưng lí do cũng không phải là có thể tùy tiện mà nghĩ ra được, có thể làm cho một diễn viên buông tha việc tuyên truyền vai chính phim điện ảnh của mình, mấy cái cớ bình thường hiển nhiên là không đủ dùng ——- huống chi ở đây còn có Kate phu nhân, vô luận là từ chỉ số thông mình hay là thiên tính của người mẹ mà nói, đều rất không dễ bị lừa hay lấy lệ.
Nửa tiếng sau, Dạ Phong Vũ gọi điện thoại cho mẫu thân đại nhân của mình.
“Con phải biến mất một thời gian, lí do là vì ba ngày trước Augustine tiên sinh cầu hôn?” Kate phu nhân cảm thấy hẳn là mình đã nghe nhầm, “Vì sao?”
“Bởi vì con còn chưa có cân nhắc kĩ.” Dạ Phong Vũ trả lời —- thật ra kế hoạch vốn là, cậu nói bởi vì hai người cãi nhau, mới cần đi du lịch một mình cho khuây khỏa. Nhưng đề nghị này rất nhanh chóng bị phủ quyết, bởi vì Augustine kiên trì không muốn để lại ấn tượng không tốt về việc nóng nảy dễ giận trước mặt Kate phu nhân và Leon tiên sinh, cho nên không thể không đổi thanh cầu hôn. Tuy là cũng không có tốt hơn chỗ nào, nhưng không còn lựa chọn khác.
“Mẹ tưởng là con rất chờ mong hôn lễ này.” Kate phu nhân tỏ vẻ bất ngờ đối với việc này.
Khóe miệng Augustine hơi cong lên — anh rất thích những lời này.
“Nhưng con cũng cần thời gian suy nghĩ.” Dạ Phong Vũ nhấn mạnh.
“Em giúp anh?” Dạ Phong Vũ hỏi.
Augustine lắc đầu: “Nghỉ ngơi đi.”
“Vậy anh giúp em.” Dạ Phong Vũ không có ý định buông tha anh.
Augustine: “……..”
“Em không động.” Dạ Phong Vũ cắn vành tai anh, “Muốn.”
Augustine cởi nút áo ngủ cậu, động tác rất cẩn thận nhẹ nhàng từ tốn.
Dạ Phong Vũ ngẩng đầu tận tình rên rỉ, hưởng thụ khoái cảm như nước ở trong lòng bàn tay anh, một chút cũng không che giấu tham luyến cùng vui sướng. Nhìn thấy phản ứng thành thực của cậu, Augustine cúi người xuống, đôi môi kiên nhẫn lại tinh mịn, cho đến khi cảm giác cả người cậu đều bắt đầu run rẩy, mới dừng lại động tác ngẩng đầu, đáy mắt xanh thẳm tràn ngập ôn tồn sủng nịch.
Ngắn ngủi thất thần, khóe mắt Dạ Phong Vũ có ánh nước, tê liệt ở trên giường hơi hơi thở dốc.
“Có ổn không?” Augustine nắm tay cậu.
“Đau.” Dạ Phong Vũ trả lời.
“Đau?” Augustine nhíu mày.
“Miệng vết thương đau.” Dạ Phong Vũ miễn cưỡng động đậy thân thể.
Augustine: “!!!”
Một tiếng sau, bác sĩ giúp Dạ Phong Vũ đổi băng gạc mới, còn tiêm một mũi, thuốc chống viêm và giảm đau.
Philip dùng ánh mắt vô cùng đau đớn nhìn anh trai mình.
Như vậy mà cũng xuống tay được, không thể chấp nhận nổi.
Augustine tựa vào đầu giường, trước sau như một lãnh khốc, lãnh khốc, vả lại lãnh khốc.
Trong phòng ngủ cách vách, Trình Hạ đắp cho Dạ Phong Vũ cái chăn: “Được rồi, ngủ đi.”
“Có thể làm ơn đổi Augustine về không?” Dạ Phong Vũ hỏi.
“Nghĩ cũng đừng có nghĩ, trừ phi anh khỏi hẳn, nếu không vẫn tách ra ngủ.” Em họ tắt đèn đi, “Nhắm mắt lại!”
Thật sự là phi thường phi thường dữ.
~*~
Hand thôi mà thế quái nào lại ảnh hưởng đến vết thương được nhỉ? Điêu!!