Truyền Kì Bát Nháo Hội
Chương 1 : Trại Sơn Dương có tân trại chủ
Ngày đăng: 09:16 18/04/20
Mùa thu năm Bính Thân, An Nam quốc, Hàm Yên muội muội gia nhập Hình thiên hội.
“Dao tỷ à, tỷ chắc đây là hội sát thủ chứ?”
Tiểu Dao khẳng định: “Chắc! Chúng ta toàn bộ đều là sát thủ đệ nhất…”
Hoa Nhược Song sặc trà: “Cái gì? Ta tưởng chúng ta là hội buôn đồ cổ.”
Bạch Cẩm Y bình tĩnh cười: “Nói đùa, rõ ràng chúng ta là hội ăn chay.”
Mạc Lăng nghiêm mặt: “Dao bảo rằng hội sát thủ thì chính là hội sát thủ, không phải chúng ta có sát thủ thiên cẩu do Yến tỷ nuôi sao?”
Yến tỷ: “Đây là hội nuôi chó!”
Kì thực đây chỉ là một hội bát nháo mà thôi…
=========================
Chương 1: Trại Sơn Dương có tân trại chủ.
Muốn hiểu rõ chuyện này chúng ta phải lội về rất lâu về trước. Năm đó mẹ của Tiểu Dao sinh ra Tiểu Dao, trời xanh không một gợn mây, bốn bề chim hót, hoa nở, một đạo sĩ đi ngang qua bảo rằng đứa nhỏ sinh vào giờ xấu, có tai tinh, nếu lớn lên như một cô gái bình thường thì nhất định sẽ bị Sơn Tùng (yêu tinh cây tùng ở trên núi) bắt đi. Vì vậy phải để đứa bé giả trai.
Mẹ của Tiểu Dao có hỏi.
“Thế nhưng nhỡ Sơn Tùng đoạn tụ chi phích, chỉ thích con trai thì thế nào?”
“Lúc ấy nói cho hắn Tiểu Dao là nữ cũng chưa muộn.”
“Nhưng nếu hắn quá yêu Tiểu Dao, dù nam hay nữ cũng muốn bắt thì sao?”
“Thì gả, người si tình như thế thì không nên bỏ lỡ.”
Mẹ Tiểu Dao cười cười gật đầu, chả biết tin lão đạo sĩ ấy được bao nhiêu, nhưng quả thật nuôi Tiểu Dao như một nam nhân. Vì vậy, Tiểu Dao còn mang một thân phận khác, nam nhân Đỗ Khinh Vãn.
Hắn tò mò mở hộp kiếm, tập trung xem thứ trong hộp rốt cuộc là gì, không phòng bị, bất ngờ, một cây kim mảnh như sợi tơ bắn ra. Mạc Lăng nghiêng người né, lại không ngăn được cây kim bắn vào bả vai phải, hoảng hốt dùng nội lực đẩy ra. Thế nhưng thứ này rất kì quái, tự động di chuyển trong mạch máu, phong bế tám huyệt của hắn, trong người hắn, một chút nội lực cũng gom không được. Mạc Lăng thử vận nội công, thử đi thử lại không biết bao nhiêu lần, ở bả vai vết kim đâm tiêu thất, chỉ nhói một chút, không bị trúng độc, chỉ là nội lực luôn bị tản đi, ngay khi muốn tụ lại liền tiêu thất.
Nội lực bị khóa?
Mẹ kiếp.
Mạc Lăng không hiểu sao thấy thật nực cười, bao nhiêu nguy hiểm chết người còn vượt qua được, đêm qua còn tránh hơn một trăm cái bẫy trên núi Không Động, cuối cùng lại bại bởi cái mánh bình thường này.
Hắn ngửa mặt lên trời cười lớn.
“Ha hả. Quả thực Thanh Sương kiếm có huyền cơ. Ta quá chủ quan. Quả nhiên là… quả nhiên là…”
“Quả nhiên là cái gì cơ?”
Mạc Lăng giật mình, chỉ thấy hai con mắt to hau háu đang nhìn mình chằm chằm trên một gương mặt non choẹt.
“Ngươi là ai?”
“À. Ta quên chưa nói.”
Người kia gãi gãi đầu, cười tươi, lại lục lọi trong túi một lúc, rút ra một con dao dài khoảng hai tấc, vừa cười vừa nói.
“Đường này do ta mở. Cây này cho ta trồng. Ai đi qua đây phải để lại phí mãi lộ…”
===========================
Hết chương 1.
Nhân vật phụ lên tiếng.
Tiểu Bạch Tuyết: “Gâu, gâu!”