Truyền Kì Bát Nháo Hội
Chương 2 : Trên đường về nhà nhặt được một con mèo
Ngày đăng: 09:16 18/04/20
Mạc Lăng: Ta là thiên hạ đệ nhất đạo tặc, giỏi khinh công.
Hoa Nhược Song: Ta là kẻ biết tất cả mọi chuyện trong thiên hạ.
Mộ Nhược Ngôn: Ta có biết chút chút về ám khí.
Bạch Cẩm Y: Ta là thiên hạ đệ nhất mĩ nhân, hơn thế nữa là cao thủ dụng độc.
Hoàng Phủ Ám Minh: Tiểu Cẩm Y sai rồi, mặc dù ta là nam nhưng ta chính là thiên hạ đệ nhất mĩ nhân nhé.
Dao Dao: Ta giỏi ba môn cướp, giết, hiếp phối hợp.
Yến tỷ: Ta chỉ nuôi chó!
Hàm Yên muội muội muội cảm thán: “Các tỷ quả nhiên là…”
Nhược Hy: “….”
============================
Chương 2: Trên đường về nhà nhặt được một con mèo.
..
“Châm đèn lên đi!”
“Nhưng tiểu thư, đêm nay đã khuya lắm rồi.”
“Ta bảo châm đèn thì cứ châm đèn, đêm nay sẽ có khách tới…”
Nữ tử hờ hững đáp, ánh mắt lơ đãng lướt ra ngoài cửa sổ, từ lầu cao nhìn xuống kinh thành. Ngoài kia là nơi phồn hoa đô hội bậc nhất, cũng chẳng vương một ánh đèn mờ, trăng hôm nay cũng chẳng sáng, trong đêm tối khẽ nghe người thị nữ dạ một tiếng rồi đi châm đèn. Cả căn phòng sáng bừng lên, nữ tử ngồi bên cửa sổ với gương mặt trắng nõn như bạch ngọc, trường sam màu lam nhạt, phong thái vô cùng tao nhã, có thể mê đảo chúng sinh, chỉ có điều nàng quá hờ hững với thế gian vạn vật mà thôi.
“Ngươi cũng lui xuống đi.”
“Dạ, tiểu thư!”
Thoắt cái, trong phòng chỉ còn lại một người, nữ tử cô độc đánh cờ, trong đêm khuya càng toát ra vẻ thanh tịch.
Một tiếng cười khẽ phá hư không khí thanh tịch ấy.
“Quả không hổ danh Na Dương tiểu thư, biết tất cả mọi chuyện trong thiên hạ. Cô đoán được ta sẽ đến, vậy đoán được ta đến vì chuyện gì không?”
Người nói là một hắc y nhân mang mặt nạ cáo, trên mặt nạ vẽ một cái miệng cười đến qủy dị. Người này có nửa mái tóc đen tuyền, một nửa bạc trắng, tóc rũ xuống che nửa gương mặt. Hắn ta đang ngồi vắt vẻo trên xà ngang, như một con cáo, cười đến xảo quyệt.
Na Dương tiểu thư Hoa Nhược Song khẽ nhíu mày, cũng cười.
Nhược Hy sững sờ nhìn, càng nhìn càng như phát hiện ra chân lý, thoáng cái lệ rơi đầy mặt, ôm mặt khóc lớn chạy đi.
“Ta không thiết sống nữa!”
Mạc Lăng nhìn một màn này mà ngẩn người, lại nhìn đến tên điên kia, vẫn dùng cặp mắt hau háu mà nhìn mình.
“Ngươi không đuổi theo nàng ta à?”
“Không cần đuổi theo. Hy Hy đến bữa, đói sẽ về?”
“Ngươi thực sự coi ta là mèo hoang à?”
“Ừ, nói thế cũng đúng!”
Đỗ Khinh Vãn cười lưu manh, còn trong lòng thì Tiểu Dao Dao đang điên cuồng hò hét, mĩ nam, đại mĩ nam, đây không phải mèo, đây chính là đại mĩ nam a, nàng sắp chảy nước miếng rồi. Lại cực kì bẽn lẽn, lấy lòng hỏi.
“Ngươi không để ý lời Hy Hy nói chứ? Đoạn tụ chi phích ấy?”
“Không để ý!”
Mạc Lăng nghiêm mặt, nhìn thẳng vào người kia nói.
“Bởi vì dù ngươi có là nam, nữ, đoạn tụ chi phích, chó hay mèo, ta cũng sẽ đều không thích ngươi.”
Đỗ Khinh Vãn đau lòng chết giấc, trong lúc đó Mạc Lăng suy tính. Hẳn việc mình ăn trộm Thanh Sương kiếm cả giang hồ đều đã biết, người người nhà nhà truy đuổi, chi bằng trốn ở đây. Mặc dù tên này bị điên nhưng xem ra sẽ an toàn, không ai có thể ngờ đến thiên hạ đệ nhất đạo tặc lại trốn ở cái sơn trại rách này…
Mạc Lăng nghĩ xem ra cứ tạm thời ở đây đi.
Đạo tặc Mạc Lăng sẽ nhanh chóng hối hận, hồi sau sẽ rõ.
_____________
Phụ chương.
Tại nơi thâm sơn cùng cốc cách Sơn Dương trại ba trăm dặm.
Mộ Nhược Ngôn: “Lão bá à! Người có thấy một tên kì lạ, nhìn rất khả nghi, lại nói nhiều, đeo một thanh kiếm đi qua đây không?”
Lão bá: “Có!”
Mộ Nhược Ngôn: “Vậy à? Hắn đâu?”
Lão bá:”Chẳng phải chính là cậu sao?”