Truyền Kì Bát Nháo Hội

Chương 6 : Người giang hồ đều thích ở miếu hoang

Ngày đăng: 09:16 18/04/20


Mặt trời ngả về phía tây, bóng người ngả về phía đông…



Đêm nay, hai người tìm được một ngôi miếu hoang nghỉ lại. Mộ Nhược Ngôn tự giác thực hiện vai trò của kẻ hầu người hạ, kiếm về rất nhiều củi, đốt lên một đống lửa lớn. Xong xuôi, y ngồi xếp bằng trên mặt đất, chẳng ngại quần áo bẩn, lại lôi trong tay nải ra một mảng lương khô đã để lâu lắm rồi.



Mùi vị thật là tệ.



Dân giang hồ, không phải là lên ở tại khách điếm, đập bàn hô tiểu nhị một bình nữ nhi hồng cùng hai cân thịt bò sao? Ăn nhiều thịt bò như vậy không sợ nghẹn chết à?



Mộ Nhược Ngôn ai oán nghĩ, sở dĩ mình phải ăn ở khổ sở thế này chẳng qua cũng là vì tên kia không thích chốn đông người. Chính là, con bướm siêu cấp quý hiếm lại còn xinh đẹp, Hoàng Phủ Ám Minh không biết đã lẩn đi chỗ nào rồi. Kể từ hôm y bịa ra câu chuyện về Mạc Lăng, còn nói sẽ cùng hắn đi tìm Mạc Lăng, Hoàng Phủ tuyệt không thấy mặt, để mặc y muốn đi đâu thì đi. Thế nhưng Mộ Nhược Ngôn vẫn luôn biết Hoàng Phủ vẫn từ chỗ tối bám theo hắn như âm hồn, quả thực kinh dị không nói lên lời. Thứ này không nửa đêm nhảy ra hù người ta, nhưng nửa đêm ngứa tay giết người ta thì hoàn toàn có thể.



Đây chính là hình thức đi chung mấy ngày hôm nay của Mộ Nhược Ngôn và Hoàng Phủ Ám Minh.



Trong đêm mờ, ánh lửa cháy bập bùng. Hôm nay là một ngày đầu tháng, trời không trăng, không sao, bên ngoài rất tối, u uất buồn. Mộ Nhược Ngôn ngồi một mình, chán nản, lại cảm thấy cô tịch.



“Này, huynh xuống đây đi!”



Vẫn hoàn toàn im lặng. Y khẽ thở dài.



“Huynh không muốn xuống cũng được, nói chuyện một chút được không? Ta ngồi một mình rất buồn chán”



Lại là một khoảng im lặng rất dài, ngay lúc y nghĩ người kia sẽ vẫn không trả lời thì nghe thấy một tiếng đáp rất trầm.



“Nói!”



Mộ Nhược Ngôn xác thực đoán không sai, Hoàng Phủ quả nhiên vẫn ở ngay gần y. Nghe được hắn đáp rồi, chẳng hiểu sao, y lại không biết phải nói chuyện gì.



Mộ Nhược Ngôn bối rối cầm lương khô cho vào miệng, nhai như nhai rơm, lại ai oán nhớ đến tên kia có gương mặt vô cùng xinh đẹp.



Quả thực đẹp đến nghịch thiên a.



Thể nào hắn lại phải luôn đeo mặt nạ. Nếu mang gương mặt đẹp đến thế đi giết người, sẽ có tiểu cô nương tình nguyện nhảy ra trước mũi kiếm của hắn không biết chừng. Nhưng những tiểu cô nương ấy lại chẳng phải là y.



Mộ Nhược Ngôn dè chừng hỏi.



“Huynh tại sao lại phải cần tìm Thanh Sương kiếm? Rốt cược thanh kiếm đó có huyền cơ gì?”


Nếu mà để tên kia tức giận, ra tay đồ sát thì ai cũng không thoát được đâu.



Tiểu vương gia tròn mắt hỏi.



“Tỷ tỷ xinh đẹp, Hoàng Phủ Ám Minh là ai vậy? Lại là bằng hữu tốt của tỷ à?”



“Ta làm gì có diễm phúc quen được tên ôn thần giết người không gớm tay như hắn, đến cả đàn bà và trẻ em cũng không buông tha, thiên hạ người người phỉ nhổ…”



Bạch Cẩm Y càng nói càng hăng, Mộ Nhược Ngôn nghĩ muốn ngăn nàng lại mà không kịp. Không phải nói Hoàng Phủ Ám Minh có thể ở đây sao, nàng to tiếng thế làm gì.



“Đúng vậy, Hoàng Phủ Ám Minh là một tên ma đầu khốn khiếp bại hoại, không việc xấu nào là không làm… Tiểu đệ lớn lên sau này đừng như hắn.”



Na Dương gật đầu đồng ý, đồng tình với Bạch Cẩm Y, không phải vừa rồi các nàng còn bất hòa lắm sao, nay đã bắt tay nhau như bạn lâu năm rồi.



“Quả thực là một kẻ cặn bã!”



Tịnh Yên muội muội lên tiếng. Mộ Nhược Ngôn cười khổ, không phải tiểu muội này nãy giờ rất kiệm lời, ít nói sao.



“Đệ nhất định sẽ không giống tên khốn lưu manh như thế!”



Cuối cùng là tiểu vương gia Hách Mi. Tiểu đệ à, không phải vừa rồi đệ còn không biết Hoàng Phủ là ai à



Mộ Nhược Ngôn liều mạng nháy mắt với mọi người, ai ngờ mọi người càng nói càng hăng, như kiếm được kẻ thù chung mà bao nhiêu ngôn ngữ xỉ vả đều tuôn ra được hết. Y khẽ hạ giọng thật thấp nói.



“Có thể Hoàng Phủ ở đây đấy?”



“Ở đây ta cũng phải nói… mà ai ở đây cơ?”



“Hoàng Phủ Ám Minh.”



Bạch Cẩm Y tái mặt, lắp bắp.



“Sao … sao …ngươi không nói sớm?”



“Ta cũng chưa từng nói là hắn không có.”