Truyền Kì Bát Nháo Hội
Chương 7 : Người giang hồ đều thích trèo nóc nhà
Ngày đăng: 09:16 18/04/20
Nhược Hy: “Đây là người nào?” *chỉ Tịnh Yên*
Nhược Ngôn: “Tiểu muội muội.”
Nhược Hy: “Được lắm, nó là em gái vậy huynh coi ta là cái gì!”
Nhược Ngôn: “Vậy ta hỏi muội đây rốt cuộc là ai?” *chỉ Dao Dao*
Nhược Hy: “Phụ thân!”
Nhược Ngôn: “Mộ Nhược Hy, ta không nhớ cha của chúng ta trẻ như vậy!”
Nhược Hy *hừ lạnh*: “Ngươi suốt ngày chìm đắm trong mỹ (nam) sắc, còn nhớ được cái gì!”
Nhược Ngôn: “Ta…ta…”
===========================
Đêm khuya trăng thanh gió mát, trên nóc nhà có người. Mỹ nam tử áo trắng không dính bụi trần, tay cầm bình rượu, vừa ngắm trăng vừa trầm ngâm, quả thật là một mỹ cảnh, ngắm kiểu gì cũng thấy thuận mắt. Dao Dao nhìn chằm chằm một hồi, đã sắp chảy nước miếng đến nơi rồi.
Mỹ nam tử ánh mắt vô định, không hề nhìn về phía nàng, chầm chậm mở miệng.
“Nhìn cái gì? Có tin ta khoét mắt ngươi không?”
Dao Dao bẽn lẽn.
“Ta tin rằng huynh không nỡ.”
“Ta đúng là không nỡ thật!” Ngừng lại một lúc, Mạc Lăng nhìn thẳng vào mắt nàng, chầm chậm nói từng chữ.
“Không nỡ làm bẩn đến tay ta!”
Dao Dao cười ha hả, bối rỗi gãi đầu.
“Mặc kệ đi, huynh cho ta nhìn một chút cũng đâu có vấn đề gì. Lại nói, hôm nay trăng thật đẹp, huynh cũng thật có nhã hứng.”
Mạc Lăng chỉ hừ lạnh, không thèm để ý đến nàng. Hắn đang suy nghĩ đến một số việc xảy ra gần đây, càng nghĩ càng thấy quá trùng hợp, hơn thế nữa thư đã gửi cho Bạch Cẩm Y vài ngày rồi mà không có động tĩnh, liệu có khả năng nàng không nhận được? Liệu có nên tiếp tục ở đây chờ nàng? Nếu tiếp tục ở đây thì chuyện gì xảy ra trên giang hồ hắn cũng không biết được, đáng giận là nhất phải ở chung với tên điên phiền phức Đỗ Khinh Vãn kia. Mạc Lăng vừa nghĩ vừa lườm xuống người bên dưới một cái. Dao Dao không biết cái lườm của hắn có ý nghĩa gì, cũng không vì thế mà giận, lại vì mình được mỹ nam để ý mà thoáng vui mừng.
“Huynh không đánh đàn à? Ta lấy đàn cho huynh đánh nhé!”
Toàn thể sơn tặc tại Sơn Dương trại khóc thành một dòng sông, thầm nghĩ trại chủ của họ trầm mê mỹ sắc quá rồi. Trên đời này, chọn sai minh chủ khiến dân chúng lầm than, máu chảy thành sông, còn chọn sai trại chủ thì lỗ tai lại phải chịu cảnh lầm than. Thật may, Mạc Lăng đại xá khai ân, từ chối thịnh tình của Dao Dao, bảo đêm nay không có hứng đánh đàn.
Mặc dù cách đây một khắc, Mạc Lăng có nghĩ hắn sẽ rời khỏi đây thật, nhưng đó phải là hắn tự đi, nghĩ thế nào cũng không thể để một con tiểu nha đầu đuổi đi được, thế nhưng hắn lúc này không có nội lực, chống không lại Nhược Hy. Mạc Lăng cầm chắc ba cây kim châm có tẩm độc trong tay, tàn độc mà nhìn nàng, kim châm này lấy từ chỗ Bạch Cẩm Y, hiệu lực cũng không tệ đi.
Nhược Hy cũng không phải dạng hiền lành gì, âm thầm vận nội lực, dùng hết sức phóng đao về phía hắn. Mạc Lăng ở đường cùng, chắc chắn không tránh được, cùng lúc đó, ba cây kim châm phóng ra, chỉ trong tích tắc.
Một bóng người vọt qua cửa sổ, ba cây kim châm bị đá bay mất, cắm vào tường, đao trên tay Nhược Hy đã rơi xuống. Dao Dao đứng giữa phòng, cười vô cùng ôn hòa.
“Phụ thân, tay ta đau!”
Nhược Hy xoa cổ tay, đôi mắt ướt nước đáng thương, mếu máo nói.
“Hy Hy, ta bảo con nữ nhân thì đừng có dùng đao hùng hùng hổ hổ đi chém người chứ!”
“Ta biết lỗi rồi!”
Nàng khẽ cụp mắt xuống, Dao Dao đau lòng xoa cổ tay cho nàng, lại quay sang Mạc Lăng lạnh giọng trách cứ.
“Huynh đối với ta thế nào cũng được, nhưng nàng còn nhỏ, tại sao lại có thể hạ độc thủ với nàng như vậy?”
Mạc Lăng nhìn một màn này, cười lạnh.
“Ta chính là tàn độc như vậy đấy, ngươi từ giờ trở đi không cần quan tâm đến ta nữa!”
Hắn không nói thêm gì, phất áo bỏ đi, có bao nhiêu cô độc, tịch mịch. Thế nhưng Dao Dao không hề nhìn đến, nàng chỉ biết vừa rồi ba cây kim châm phóng đến Nhược Hy nguy hiểm đến chừng nào.
Ta bị thương, ngươi không nhìn đến ta sao?
Ta rời đi, ngươi không giữ ta ở lại sao?
Ngươi là đồ ngốc!
Mạc Lăng quyết định không nghĩ nữa, bả vai bị chém đang đau không ngừng, thầm quyết định ngày mai sẽ xuống núi.
Thế nhưng tối nay hắn chỉ có một mình, cô độc ngồi nóc nhà, ngắm trăng lên.
_________________
Tại một nơi nào đó, Bạch Cẩm Y chợt nhớ lúc trước có tặng cho vị bằng hữu Mạc Lăng một ít kim châm. Lúc đó huynh ấy còn cười nói thứ này không cần thiết. Chắc huynh ấy vẫn nhớ chỗ đó không độc chết người, chỉ dùng để phòng vệ, tạm thời khóa nội lực của đối phương thôi nhỉ…
Hy vọng huynh ấy không sao!