Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi
Chương 11 : Đã tới rồi thì cứ an tâm
Ngày đăng: 16:49 30/04/20
Dùng ngón tay chọc chọc Tô Lực đang làm thủ tục cho mình, Sở Niệm có chút khó thể tin được.
“Cảnh sát Tô, anh nói người nộp tiền bảo lãnh cho tôi, không phải là anh ta đó chứ?”
Tô Lực nghiêng đầu nhìn Thương Sùng đứng cách đó không xa, mặc dù không biết người đàn ông trẻ tuổi ấy làm thế nào để lấy được giấy chứng minh quyền giám hộ, nhưng cấp trên đã đồng ý nên anh ta không thể nói gì nữa.
Lãnh đạm gật đầu nhẹ, đáp: “Là anh ta.”
Sở Niệm sững sờ, dẩu môi, trong lòng làm thế nào cũng không cam, giờ đành phải đi theo Tô Lực ra ngoài. Thấy ý cười tà hiện rõ trong mắt Thương Sùng, cô liền hừ một tiếng, quay đầu sang một bên, ngay cả cám ơn cũng không muốn nói với anh.
Thương Sùng thấy vậy cũng chẳng so đo với cô, lễ phép chào hỏi Tô Lực, rồi xoay người đi ra ngoài. Cảm giác cô bé đằng sau không hề bước theo mình, lúc này anh mới quay đầu lại, buồn cười nhìn cô.
“Sao thế? Là ở theo thói quen hay không muốn đi?”
Sở Niệm chu môi, do dự một hồi mới khó khăn bước theo sau lưng Thương Sùng. Chỉ là, chiếc xe này là sao hả? Nhìn Thương Sùng mở cửa xe của chiếc Maserati màu đen số lượng có hạn trên toàn cầu, Sở Niệm không dám tin trợn to hai mắt.
Phải biết rằng giá trị thị trường của nó cũng gần ngàn vạn, mà Thương Sùng chỉ là một thầy giáo đại học bình thường thôi. Tiền lương của anh ta có thể mua nổi chiếc xe như vậy sao?
Đầu ngón tay trắng nõn từ mép cửa xe chạy thẳng xuống, cũng quên mất chuyện giận dỗi. Sở Niệm chớp đôi mắt to, nói ra một câu suýt chút nữa khiến Thương Sùng trật eo.
“Thầy Thương, xe này mượn hả? Ánh mắt anh không tệ đâu.”
Thương Sùng không hề ngăn cản, nhướng đôi mày đẹp, nói như an ủi nhưng thật ra là thêm dầu thêm mỡ: “Đã tới rồi thì cứ an tâm.”
Sở Niệm hỏng mất, trước chưa nói đến ân oán giữa cô và Thương Sùng, nếu cô đi cả đêm không về, bà nội có thể nói đến người chết cũng phải sống lại thì sao cô chịu nổi chứ.
Thật vất vả giật xuống da mặt, hy vọng dùng cách cầu xin sẽ khiến Thương Sùng mềm lòng. Ai ngờ cầu xin hồi lâu mà tên đáng ghét đó vẫn thờ ơ. Sở Niệm tức đến hộc máu, cắn môi muốn nhảy xuống xe.
Vừa cởi dây an toàn, Sở Niệm liền nghe ‘cách’ một tiếng, cửa xe bị Thương Sùng khóa rồi. Dùng sức đẩy đẩy, sắc mặt cô từ đen biến thành xanh.
Tuyệt vọng ngồi co quắp ở trên ghế, miệng nhất quyết không tha, mắng chửi Thương Sùng. Cái gì mà Thương Sùng không phải là người, -==ll...qq,,,,,d.....Thương Sùng không có lòng đồng cảm, Thương Sùng sẽ bắt nạt kẻ yếu......Lầm bầm lầm bầm, đơn giản chính là thao thao bất tuyệt.
Rúc ở trong góc, mèo đen sắp không nghe nổi nữa, nâng móng vuốt định cào cho Sở Niệm đang gào khóc kia một cái. Nhưng lại bị ánh mắt trong gương chiếu hậu giết chết sĩ khí.
Đáng thương cụp tai lại, lặng lẽ nức nở. Nó chỉ là không muốn con nhóc này sỉ nhục chủ nhân mình thôi, chủ nhân không đánh người ta mà lại trừng mình. Nó đã gây lên tội tình gì chứ? Hu hu hu.....
Sao Thương Sùng không hiểu tâm tư của mèo đen, chỉ là giờ anh chẳng thèm quan tâm nó. Tâm tư anh đã sớm đặt trên người cô nhóc này rồi, nhìn bộ dạng nóng nảy của cô, đột nhiên anh thấy rất mỹ mãn.
Cầm di động đã rung hồi lâu lên, Thương Sùng cũng không ngăn cản Sở Niệm tiếp tục mắng chửi mình. Một tay nắm lấy vô lăng, một tay nhấn nút nghe.
“Nói đi.”