Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi

Chương 12 : Muốn trở về nhà mình

Ngày đăng: 16:49 30/04/20


Không biết đầu bên kia điện thoại nói gì đó, còn đang kháng nghị, Sở Niệm hình như đã nhận ra điều gì, ngậm miệng lại, nhìn chằm chằm Thương Sùng đang nhíu mày. Đợi anh tắt máy, cô mới mở miệng hỏi: "Làm sao vậy?"



"Bạch Oánh chết rồi."



"Ờ." Ngã xuống từ trên cao như vậy, chết cũng là chuyện sớm muộn thôi. Cho nên cô không hề cảm thấy bất ngờ, cũng không ồn ào như ban nãy, yên tĩnh như biến thành một người khác. Ngồi ở trên ghế, nghiêng đầu nhìn phong cảnh bên ngoài xe.



Thương Sùng nhếch môi, nói: "Xem ra em cũng không hề cảm thấy bất ngờ."



Sở Niệm gật gật đầu, đáp: "Bạch Oánh đâu phải siêu nhân, ngã xuống từ trên cao như vậy, kết quả thế nào thì cũng sớm đoán ra được rồi." 



Hình như là nghĩ tới điều gì, cô mở miệng hỏi: "Anh cảm thấy Bạch Oánh chết là có liên quan đến tôi sao?"



"Có liên quan hay không, cũng không phải do tôi định đoạt, em không cần quá lo lắng, bên phía cảnh sát sẽ phải điều tra rõ ràng."



Ý tứ của Thương Sùng rất mơ hồ, nhưng truyền vào trong tai Sở Niệm liền biến thành có ý khác. Có chút mệt mỏi tựa đầu vào cửa kính xe, khóe môi nhếch lên ý cười tự giễu.



Thật sự cô không biết tại sao Thương Sùng phải đến nộp tiền bảo lãnh cho mình, song ngay vừa rồi, chính mình lại mang theo chút ngây thơ, hy vọng anh nói tin tưởng mình. 



Mình bị ngốc rồi sao? Anh ta dựa vào cái gì mà tin tưởng mình chứ?



Nhớ tới chuyện mình gặp phải vào hôm nay, Bạch Oánh vô duyên vô cớ tìm đến, nhảy lầu, sau đó bản thân bị toàn bộ mọi người cho là hung thủ giết người. Cảnh sát Tô kia nói Bạch Oánh có bệnh trầm cảm, nếu thật sự bởi vì không chịu nổi nhục nhã mà tự sát, vậy vì sao trong mắt lại có vẻ hoảng sợ như vậy? Sở Niệm phiền lòng xoa xoa mi tâm, nhắm hai mắt, cưỡng ép mình không được suy nghĩ tiếp nữa.




"Đừng đừng đừng, tôi ở đây, tôi ở đây." Sở Niệm thấy dáng vẻ thật sự muốn đi dọn đồ của Thương Sùng, vội vàng chắn trước mặt anh, ngăn cản.



"Quyết định rồi?" Thương Sùng nhếch môi, trong đôi mắt đẹp tràn đầy ý trêu tức.



Sở Niệm khó khăn gật đầu nhẹ, đáp: "Quyết định rồi."



"Không hối hận chứ?" -=di,,,en,,d,,,an....l33...qu,,,444d,,o....,,,nnnn/......



"... Không hối hận." Sở Niệm đau khổ nặn ra mấy chữ từ trong kẽ răng, thế nhưng....



"Thầy Thương, tôi phải ở chỗ anh bao lâu chứ?"



"Ở đến khi vụ án kết thúc."



"... Vậy tôi có thể về nhà lấy mấy bộ quần áo để thay hay không? Tôi cũng không thể ở đây mà không thay quần áo đi? Hơn nữa, tôi ở đây thì anh ở đâu?"



"Tôi ở phòng này." Thương Sùng duỗi ngón tay chỉ vào phòng đối diện với phòng Sở Niệm. 



"Về phần quần áo để thay, trong tủ treo quần áo đều có. Nếu còn cần gì, em cứ nói cho tôi biết."