Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi
Chương 13 : Vui mừng thanh tĩnh
Ngày đăng: 16:49 30/04/20
Thấy anh chỉ chỉ tủ quần áo trong phòng, Sở Niệm bán tín bán nghi đi qua. ‘Két’ một tiếng, mở cửa tủ ra, thấy bên trong treo đủ loại trang phục màu mè, kiểu dáng nữ đượ sắp đặt gọn gàng. Miệng của cô không thể khép lại được, cứng đờ đứng ở đó.
Cô bắt đầu hoài nghi những trang phục này là của bạn gái Thương Sùng, bằng không một người đàn ông như anh lại để nhiều trang phục nữ như thế làm gì. Nhưng khi trông thấy trên mỗi trang phục còn chưa gỡ mác, Sở Niệm lại càng cảm thấy chuyện hôm nay rất quái dị.
Chẳng lẽ Thương Sùng có năng lực biết trước tương lai, đã sớm biết hôm nay cô sẽ ở lại chỗ anh ta sao?
Thương Sùng có thể cảm giác được cảm xúc trong mắt cô, vờ như bình thường nói: "Những trang phục đó là của em gái tôi, nó thích mua quần áo, hiện tại đã xuất ngoại rồi. Tôi thấy có rất nhiều bộ còn chưa mặc qua, liền treo hết lên. Nghĩ tới em và em gái tôi xấp xỉ tuổi nhau, cho nên em có thể mặc quần áo của nó."
"Quần áo của em gái anh, tôi mặc hình như không quá thích hợp." Giọng điệu bình tĩnh và lý do hợp lý của anh làm cho Sở Niệm tạm thời không thể nghi ngờ, di di mũi chân, nhìn những bộ quần áo kia đều là hàng hiệu cả.
"Không có gì, dù sao nó có về thì cũng ném hết những bộ quần áo đó đi thôi."Lần đầu tiên Thương Sùng phát hiện kỹ thuật nói dối của mình cũng không tệ lắm,đắc ý liếc nhìn mèo đen vẫn đứng ở đầu bậc thang nhìn chằm chằm hai người bọn họ.
"Sở Niệm, em ở đây thì được nhưng không được ôm mèo vào phòng ngủ, điểm này, em phải nhớ kỹ."
Sở Niệm sững sờ, lúc này mới nhớ tới con mèo nhỏ của mình. Vội vàng chạy đi, ôm nó vào trong ngực.
"Vì sao, nó là mèo của tôi mà. Anh không để nó ngủ chung với tôi, vậy anh định để nó ở đâu?"
"Phòng khách."
Suy nghĩ trong chốc lát, Sở Niệm đặt bình sữa xuống sàn nhà, chuẩn bị đứng dậy đến phòng bếp cầm khay nhỏ ra. Nhưng cô vừa đứng lên, liền chạm mặt với người vừa bước đến. Bất thình lình va chạm khiến Sở Niệm cũng choáng váng, đầu óc trống rỗng, không hề nghĩ ngợi ngả người về phía sau.
Thương Sùng vốn không có ý định đưa tay cứu cô, dù sao thân là truyền nhân của thế gia trừ ma, nếu như còn cần người hỗ trợ, vậy không biết mặt mũi của tổ tông nhà họ Sở sẽ đen đi mấy phần. Nhưng là, mắt thấy cô nhóc kia sắp ngã xuống sàn nhà, anh vẫn không đành lòng đưa tay kéo cô lại, có chút hoài nghi đánh giá Sở Niệm. Không biết là cô ngụy trang quá tốt, hay là thật sự quên mất mình sắp ngã xuống sàn nhà rồi?
Đặt cái khay vào trong tay Sở Niệm còn đang ngẩn người, Thương Sùng xoay người đi đến ghế sofa ngồi xuống. Tùy ý ném áo khoác âu phục của mình sang một bên, ngồi vắt đôi chân dài, tay cầm điều khiển từ xa bật tivi, chuyên tâm xem truyền hình.
Bên tai truyền đến tiếng tivi làm cho Sở Niệm quay người lại, trong tay cầm khay sứ trắng, cô không khỏi nhìn nhìn người đàn ông đang ngồi trên sofa.
Vừa rồi động tác kéo người và tốc độ của anh, thật sự có thể nhìn ra người đàn ông này có tốc độ phản ứng nhanh hơn người thường. Với giảng viên đại học bình thường, nào có thể mua được xe thể thao, còn ở phòng ốc lớn như vậy. Rất nhiều chuyện khó tin đểu xảy ra ở trên người Thương Sùng, cô cảm thấy người đàn ông này không hề đơn giản giống như vẻ bề ngoài.
Chỉ là người đàn ông giống như ẩn số này cũng như cô, ngoại trừ lúc đùa giỡn, còn lại hình như cũng không thích để ý đến mình.
Thế nhưng như vậy cũng tốt, không phải rất vui vẻ, an tĩnh sao? Sở Niệm không sao cả chép chép miệng, đặt khay đựng sữa ở trước mặt mèo đen.
"Đến đây Tiểu Hắc, nếm thử sữa đi."
Tiểu Hắc? Mèo đen nhanh chóng liếc cô một cái, cái tên Tiểu Hắc này có thể để cô gọi à? Nếu không phải nể mặt chủ nhân, nó sẽ đáp lại cô hai phát cào để dạy dỗ cô nhóc này biết kính già yêu trẻ.