Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi

Chương 14 : Tự mình cố gắng

Ngày đăng: 16:49 30/04/20


Mắt mèo màu rám nắng nhìn chằm chằm chất lỏng màu trắng trong khay nhỏ, tai mèo run lẩy bẩy, dùng chóp mũi ngửi một cái.



"Hương vị rất kỳ quái ~", theo bản năng muốn xoay thân chạy trốn, nhưng lại bị cô gái đang cười híp mắt ở đăng sau lưng, một phen nắm chặt cái đuôi.



"Meo meo!" Mèo đen nóng nảy, cái đuôi của nó là để người bình thường bắt sao? Xoay người lại, móng vuốt sắc nhọn lộ ra khỏi lớp lông, vẻ mặt hung tàn nhào về phía Sở Niệm.



Mắt thấy móng vuốt của mình sắp cào qua gương mặt trắng nõn của Sở Niệm, một ánh mắt lạnh lùng như dao liền phóng tới. Tiểu Hắc ngẩn ra, biết điều lập tức thay đổi thành vẻ chân chó, phắt một cái rơi vào trong lòng Sở Niệm.



Nghe thấy người trên sofa như có như không ho một tiếng, Tiểu Hắc lại đáng thương từ trong lòng Sở Niệm lăn xuống. Đè nén trái tim nhỏ lại bắt đầu vỡ vụn, khuôn mặt mèo giả vờ bày ra vẻ nịnh nọt. Tiểu Hắc bất đắc dĩ, chỉ có thể mất hết tôn nghiêm phe phẩy cái đuôi đứng ở bên chân Sở Niệm.



Bình thường, thần kinh cô khá thô nên đương nhiên không phát hiện ra cảm xúc biến hóa của mèo đen, cho rằng nó đang nghịch ngợm, ngoài miệng rầm rì vài câu, nhưng vẫn dịu dàng kéo khay sữa đến trước mặt nó.



"Tiểu Hắc ngoan ngoãn, phải ăn thì mới có sức chơi chứ."



"..." 



Tiểu Hắc ghét bỏ dùng móng đẩy cái khay ra. Loại đồ ăn kỳ quái này, nó mới không cần ăn đâu. Mấy trăm năm rồi, nó đều ăn thịt đó, được hay không!



"Đừng làm rộn, mau ăn đi."



"..." 



Cô nằm mơ đi! Tôi muốn ăn thịt! Tiểu Hắc lại một lần nữa đẩy cái khay trước mặt ra.




"Trường học của con có nữ sinh nhảy lầu, bây giờ cảnh sát đang hoài nghi con có thể là hung thủ. Bởi vì phải điều tra, con phải có một người giám hộ nộp tiền bảo lãnh, cho nên con liền tìm một thầy giáo trong trường con. Hiện tại con đang ở nhà thầy giáo, nhưng tạm thời phải ở một thời gian ngắn rồi."



"An toàn không?"



"Sẽ không có vấn đề gì."



"Phải ở bao lâu mới được về?"



"Chắc là đến khi vụ án được điều tra rõ ràng, con không bị tình nghi nữa."



"Vậy chẳng phải là một ngày chưa xóa tan được nghi ngờ thì con vẫn chưa thể về nhà sao?" Bà nội có hơi không thể tiếp nhận chuyện cháu gái mình không ở bên cạnh mình trong thời gian dài. Cứ không nhìn được, không chạm được, chẳng phải sẽ làm cho bà lo lắng chết sao?



"Bà nội yên tâm, con nhất định sẽ nhanh chóng trở về với bà. Hôm nay lúc trở về con đã gọi điện cho Nhạc Du, bảo ngày mai cậu ấy qua nhà mình lấy giúp con chiếc túi nhỏ tới đây."



"Chẳng lẽ con định....."



"Vâng, con muốn tự mình điều tra chuyện này. Trực giác nói cho con biết, chuyện này ít nhiều vẫn có liên quan đến con. Nếu nữ sinh viên đó thật sự tự sát, vậy con sẽ tiễn cô ta một đoạn đường. Nếu không phải, con cũng phải cố gắng vì bản thân một chút chứ?"



Chuyện xảy ra ban ngày, vào buổi tối, lúc ăn cơm với Thương Sùng, cô đã sắp xếp lại rõ ràng rồi. Cô thật sự không tin chỉ vì mình mà Bạch Oánh bộc phát bệnh trầm cảm, nhưng chuyện xảy ra trùng hợp như thế, hoặc nhiều hoặc ít làm cho Sở Niệm cảm thấy không thích hợp.



Nếu trong lòng đã có nghi vấn, vậy tại sao chính mình không tìm hiểu cho rõ đây!