Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi

Chương 115 : Lệ rơi đầy mặt

Ngày đăng: 16:51 30/04/20


"Vâng, nhưng đã xử lý xong rồi." Sở Niệm để ba lô xuống, ngồi đối diện với bà nội.



"Bà nội, trong khoảng thời gian này, bà đã làm gì thế, cứ trốn mãi ở trong lư hương, không thấy mặt đâu, bà không sợ cháu gái mình mất tích à?"



"Vậy bà phải đi dán tờ rơi, nói con chó nhỏ của nhà chúng ta bị lạc đường rồi." Tính khí của bà nội vẫn giống trước kia, dáng vẻ không chọc Sở Niệm tức chết thì không bỏ qua.



Chớp đôi mắt to giống như Sở Niệm, cao thấp đánh giá cô cháu gái ngồi ở đối diện, bà nội cười tà, nói: "Gần đây xem ra là sống ổn rồi, mập lên kìa."



"... Bà nội!" Sở Niệm tức giận chu môi.



Vừa rồi Thương Sùng mới nói mình sẽ béo phì, giờ bà nội lại nói mình béo lên. Bọn họ không biết con gái ghét nhất người khác nói từ ấy sao? Tuy cô vẫn còn là một cô nhóc!



Bà nội nhìn cháu gái bắt đầu xù lông, giống như trấn an thú cưng, nói: "Thôi, coi như bà nội nói giỡn đi."



"... Đoạn sau đâu?" Không phải an ủi người ta nên nói hết một lần hay sao? Một câu "Nói giỡn"... Là xong rồi hả?



"Không có đoạn sau." Bà nội liếc cô một cái, hời hợt nhếch môi.



"... Được rồi." Sở Niệm cúi đầu, lập tức như quả cầu xì hơi.



Bà nội bay đến bên cạnh cô, hỏi: "Niệm Niệm, vừa rồi là ai đưa con về?"



"Bạn con ạ."



"Bạn bình thường hay là bạn trai?"



Sở Niệm đỏ mặt, chẳng lẽ bà nội nhìn thấy hành động ở trong xe của bọn họ rồi à?—ll,,lê,quy,,dôn,,,---Cô cúi gằm mặt, bắt đầu nói lắp: "Trai...... Bạn trai."



Bà nội ngẩn ra, trong nháy mắt lại hồi phục vẻ tươi cười như cũ. Bà bay thấp xuống, nhìn chằm chằm vào mắt Sở Niệm từ phía dưới.




Từ đêm qua nghe được tiếng cô khóc, bà nội vẫn luôn lơ lửng ở bên cạnh giường cô, nhìn cháu gái nhíu mày lâm vào trong giấc mộng, vẻ mặt nồng đậm bi thương, đôi mắt bà nội cũng hồng hồng.



Nâng bàn tay lên, nhẹ nhàng vuốt trán cháu gái, cố gắng khiến cho Sở Niệm ở trên giường an tâm một chút.===-ll,,,ê,quy,,,don,,,,---Giống như lẩm bẩm lại như là đang kể chuyện gì đó, bà nội yên lặng mở miệng.



"Nếu đã qua, vì sao còn muốn trở về. Bi thương như vậy, đối với cậu, đối với nó đều là một loại hành hạ. Vì sao......Cố chấp như vậy, mãi không chịu buông tay."



Tiếng chuông điện thoại truyền đến bên tai, bà nội thấy Sở Niệm đã bắt đầu động động mí mắt, lập tức biến mất trong không khí.



Hai phút sau, Sở Niệm tỉnh lại. Đôi mắt sưng đỏ khiến cô khó chịu dụi dụi mắt, lười biếng lật người, kéo chăn lên che đầu.



Vươn tay sờ tìm di động còn đang đổ chuông trên mặt tủ ở đầu giường, cô nhấn nút trả lời, áp vào tai.



Cô nhắm mắt lại, giọng nói lười biếng đáp: "Xin chào, ai đấy?"



"Chị Sở Niệm, chị còn đang ngủ à?" Đầu dây bên kia truyền đến tiếng nói sảng khoái và thanh thúy của Hoa Lệ.



"Ừ."



"Giờ mấy giờ rồi, anh trai em bảo hôm nay chị sẽ đi dạo phố với em, sáng sớm em đã dậy và chờ chị rồi." Hoa Lệ ngồi trên ghế sofa trong nhà Thương Sùng, bất mãn bĩu cái miệng nhỏ.



"Hôm nay?" 



Cuối cùng Sở Niệm cũng mở mắt ra, mơ mơ màng màng nhớ tới đoạn đối thoại với Thương Sùng vào đêm qua. Cô thò đầu ra khỏi chăn, liếc nhìn đồng hồ treo tường trong phòng.



Cô nói: "Hoa Lệ à, hiện tại mới chín giờ sáng, nếu em muốn đi dạo phố, mua sắm cũng phải chờ tới mười rưỡi mới ra khỏi nhà được chứ."



"Chúng ta có thể ăn sáng trước khi đi dạo phố mà, em nghe nói bên trong phố đi bộ mới mở có một quán bán cháo cá, nghe nói rất thơm, ăn rất ngon."