Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi

Chương 116 : Cười chết tôi mất

Ngày đăng: 16:51 30/04/20


Lại là thịt cá.......



Sở Niệm gãi gãi mái tóc tổ quạ, đáp: "Sáng sớm đã ăn món ‘tươi mới’ đó, hình như có chút......Làm cho người ta không nuốt nổi."



"Chị Sở Niệm, chị thật sự không thích ăn thịt cá sao?"



"Không phải. Chỉ là không có thói quen ăn đồ đó vào buổi sáng, cho nên cảm thấy......"



"Vậy bình thường buổi sáng chị ăn cái gì?"



"Ờ......Cháo trắng và bánh quẩy." Cô cũng không thể nói với Hoa Lệ là do mình lười nên cho tới bây giờ đều dùng thời gian ăn sáng vào việc ngủ đi.



Sở Niệm dựa vào cạnh giường, đảo mắt, nói ra một đáp án thông dụng.



Đầu bên kia truyền đến sự im ắng, một lúc sau Hoa Lệ mới nói: "Vậy chúng ta lập tức đi ăn cái đó, chị Sở Niệm mau rời giường rửa mặt, hai mươi phút sau em đến dưới lầu đón chị."



"Em biết nhà chị ở đâu sao?"



"Biết rõ, buổi sáng anh em có nói cho em biết." Hoa Lệ cười hắc hắc. 



"Xe em mới mua ngày hôm qua đã mang đến rồi, đúng lúc chạy một vòng, để chị Sở Niệm là người đầu tiên khai xe. Chị nên biết, Cẩm Mặc cũng chưa được ngồi xe em lái đâu."



"Em biết lái xe?" Hoa Lệ đối xử với cô khiến cô có chút được cưng mà hoảng, chỉ là, cô cứ có cảm giác kỳ quái ở đâu đó.



"Đương nhiên, không nói với chị nữa, chị nhớ mau rời giường, giờ em liền đến đón chị."



"... Được."



"Vậy tới thì điện thoại nhé?"
"Không có, Cẩm Mặc chỉ muốn ở bên cạnh chủ nhân."



"Nhưng bây giờ cậu là người đàn ông, đàn ông nên có bộ dạng của đàn ông. Như vậy đi, chi nhánh phía đông của tập đoàn Tuyết Lạc vừa khéo thiếu một giám đốc, cậu qua đó thử hai ngày đi."



Cẩm Mặc sững sờ, đầu óc không kịp sàng lọc đã nói ra lời trong lòng: "Chủ nhân, Cẩm Mặc không muốn qua chỗ đó.—ll,,ê,quy,,donnn----Hoa Lệ có thể ở bên cạnh chủ nhân, vì sao Cẩm Mặc không thể chứ? Hơn nữa, Cẩm Mặc vốn không hiểu những chuyện trên phương diện làm ăn, cũng không muốn có bất kỳ quan hệ nào với con người."



"Cậu khác với Hoa Lệ, bây giờ Hoa Lệ là con gái, nếu để nó chạy loạn, chắc chắn sẽ làm ra những chuyện còn loạn hơn hiện tại. Nếu Sở Niệm đã biết cậu là Hoa kiều từ nước ngoài về, vậy cậu cứ tiếp tục đảm nhận vai đó đi."



Thương Sùng thản nhiên nhìn cậu một cái, khẽ thở dài xem như là trấn an tâm tình cậu, nói: "Cậu cũng không cần tốn quá nhiều tâm tư cho việc làm ăn ở bên đó, kiếm lời, bồi thường, ta vốn chẳng quan tâm. Cẩm Mặc, cậu phải nhớ kỹ, bây giờ cậu không còn là một con mèo. Nếu như cậu muốn tiếp tục duy trì hình dạng con người thì phải mau chóng học cách thích ứng với cuộc sống của nhân loại."



Tài sản của Thương Sùng nhiều không kể xiết, anh quyết định để cho Cẩm Mặc đi ra ngoài, mục đích không phải là trông mong cậu có thể kiếm tiền.---l..equymmmdonnn---Mấy trăm năm qua Cẩm Mặc vẫn ở bên cạnh anh suốt, giờ đã biến thành hình người, cũng nên đi học những việc mà nhân loại cần làm.



Hiện tại nếu đã tìm được Sở Niệm rồi, Thương Sùng cũng cảm thấy là thời điểm nên có người đi quản lý những thứ đó thay anh. Chính anh không định ra mặt, cũng không muốn để cho Sở Niệm hoài nghi đến thân phận của anh.



Cho nên, Thương Sùng chỉ có thể tin tưởng vào Cẩm Mặc đi xử lý những chuyện kia giúp anh.



Cẩm Mặc còn đang do dự. 



"Kia, kia..."



"Cậu vẫn ở đây, những chuyện khác, cậu có thể tự mình quyết định." 



Thương Sùng thản nhiên nhìn cậu một cái, nói tiếp: "Mấy ngày nữa đi học lái xe, một người đàn ông mà còn thích ứng nhanh không bằng Hoa Lệ. Cẩm Mặc, cậu thật đúng là khiến cho ta bất ngờ."



"Chủ nhân, Cẩm Mặc chỉ là không muốn học mà thôi. Nếu thật sự phải học, khẳng định mạnh hơn Hoa Lệ nhiều rồi."



"Vậy ta liền mỏi mắt mong chờ, ngàn vạn lần đừng làm cho ta thất vọng."